“Cho lão tổ ăn đi! Ta ăn Bách Độc Tán.”
“Này sao được!” Vô Thần Bà Bà lập tức trợn mắt, Bách Độc Tán là kịch độc do Độc Quái phối trí, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng là, đó là trong tình huống có giải dược.
Muốn dùng độc trị độc cũng rất nguy hiểm, vạn nhất bên trong Bách Độc Tán không có thành phần khắc chế độc tính của ong độc, như vậy, chỉ càng khiến độc càng thêm độc!
Ngự Thiên Dung kiên định nhìn bà, “Ta quyết định, coi như là trả ân tình cho hắn!”
Vô Thần Bà Bà thở dài một tiếng, đến tột cùng là ân cứu mạng thế nào mới cần đánh đổi tánh mạnh của chính mình? Hay là vì thích nam nhân kia, nên mới ra sức bảo hộ thân nhân của hắn?
Băng bó miệng vết thương cho Ngự Thiên Dung xong, Vô Thần Bà Bà giải huyệt ngủ của Tịch lão tổ, Tịch lão tổ mở mắt ra sau lại cho bà ăn giải độc đan.
Tịch lão tổ ngây người nhìn mọi người một hồi, “Ngự cô nương —— “
“Tịch lão tổ, trước mắt chúng ta sắp đi ra ngoài, bất quá, còn phải qua một cửa hiểm trở nữa.
Nay chúng ta đã bị thương hai người, ta phải bảo vệ các ngươi, cũng không còn tinh lực để cõng ngươi, cho nên, mời ngươi cố gắng cầm cự, tự mình đi thôi!”
Tịch lão tổ nhìn sang Ngự Thiên Dung, ánh mắt ướt át, bà còn tưởng mình đã bị vứt bỏ, dù sao muốn mang theo một cái gánh nặng như bà thực rất khó khăn.
“Lão tổ, bà còn đi được không?”
“Ta không sao.
Ngự cô nương, ngươi —— làm sao vậy?” Tịch lão tổ phát hiện sắc mặt Ngự Thiên Dung tím ngắt, rất là khiếp sợ.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Có chút không thoải mái mà thôi.”
Vô Thần Bà Bà hừ nhẹ một tiếng, “Nàng là đem giải độc đan cho ngươi, chính mình không có dùng cho nên mới trúng độc.”
Tịch lão tổ chấn động, lập tức sốt ruột trừng mắt Ngự Thiên Dung, “Ta đã là một lão thái bà, cho dù chết cũng là sống đủ, sao ngươi lại ngốc như vậy!”
“Lão tổ còn phải còn sống để trở về gặp Tịch Băng Toàn a, sao có thể chết được!” Ngự Thiên Dung ôn nhu cười với bà, “Lão tổ, ta đã ăn giải dược khác, bà đừng lo lắng.”
“Ngươi —— “
“Đi thôi!” Ngự Thiên Dung đứng lên, vung vung tay tỏ vẻ mình không có chuyện gì, nhìn sang Hàn Minh, xoay người nâng dậy hắn, “Hàn công tử, ngươi đành chịu vất vả một chút, cố dùng chân còn lại mà đi, ta thực không có khí lực gì đâu nha!”
Hàn Minh thở dài, “Coi như hết, các ngươi đi đi, nếu bọn họ âm thầm giám thị chúng ta thì hẳn đã biết ta lựa chọn đứng về phía các ngươi, cho nên mới phóng ám khí làm ta bị thương, có lẽ độc này chính là dùng để dẫn độc tính trong cơ thể ta.”
“Hừ, còn chưa dẫn chúng ta ra ngoài đâu, ngươi đã định quỵt nợ?” Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi, “Làm một nam nhân chân chính, nói chuyện giữ lời là điều kiện tối thiểu nha!”
Hàn Minh cười khổ nói: “Ngự cô nương thật đúng là biết nói, ta chỉ là nói ra sự thật mà thôi.”
“Đi thôi, đừng vô nghĩa nhiều như