Phượng Hoa và Bạch Y Nhân giao thủ không được bao lâu, Tịch Băng Toàn đưa Tịch lão tổ và Ngự Thiên Dung giao cho Vô Thần Bà Bà chiếu cố, cũng cùng Trì Dương ra trận, đối thủ đương nhiên là hai gã hoàng sam nhân còn lại.
Giao thủ chưa đến trăm chiêu, Tịch Băng Toàn rốt cục hiểu được vì sao bốn người ám vệ của mình không bằng một người bọn họ.
Nguyên lai mỗi khi hoàng sam nhân giao thủ đều âm thầm phóng ra độc khí, làm cho đối thủ bất tri bất giác vô lực, nếu trên người hắn không có nhẫn tị độc, sợ là cũng thất bại.
Trì Dương bên kia phỏng chừng đã sớm ăn Giải Độc Đan, cho nên đến giờ cũng không có dấu hiệu bị thua, võ công hoàng sam nhân tuy rằng tốt lắm, bất quá, bọn họ cũng không nhược, luận thực lực, bọn họ sẽ không thua!
Ngự Thiên Dung nhìn rất là tò mò, sao ngày đó hai cái gã hoàng sam nhân đó lại rất dễ dàng đối phó bốn ám vệ của Tịch Băng Toàn a?
Lại nhìn Phượng Hoa, chiêu thức tung ra, chiêu chiêu nhận mệnh, không có hư chiêu, vẻ mặt lạnh lùng cũng là lần đầu tiên Ngự Thiên Dung nhìn thấy.
Bình thường người này luôn cợt nhả, hôm nay làm sao vậy? Chẳng lẽ là vì lần trước bị ám toán nên nổi giận?
Gã Bạch Y Nhân tán thưởng càng lúc càng lớn, “Không tệ, thực không tệ, ta hẳn là nên tán thưởng Ảnh Các Các chủ cư nhiên bồi dưỡng ra cao thủ lợi hại như các hạ!”
“Chuyển thế đầu thai đến hỏi đi!” Phượng Hoa lạnh lùng nhìn hắn, trường kiếm không chút lưu tình chút đâm vào ngực hắn.
Bạch Y Nhân ha ha cười, lắc mình trốn thoát, mũi kiếm cắt qua ống tay áo, để lại vết máu trên vai hắn, mày hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn Phượng Hoa cũng xuất hiện sát ý.
Phượng Hoa nhìn hắn, lãnh cười rộ lên, “Thế nào, rốt cục chịu đánh nghiêm túc?”
“Tốt lắm, để xem ngươi có thể giết được ta không!” Bạch Y Nhân dứt lời liền biến đổi chiêu thức, từ nhàn nhã trở nên âm hiểm.
“Cô Tuyệt Chưởng!” Phượng Hoa hô nhỏ một tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Y Nhân cũng thêm một phần nghiêm túc, “Trách không được cuồng ngạo như thế, nguyên lai là người của Cô Tuyệt Phái! Đáng tiếc —— “
Mọi người còn chưa hiểu ý của Phượng Hoa, đã thấy thân ảnh Bạch Y Nhân bỗng loạng choạng, tựa hồ có chút đứng không vững, lập tức nghe Bạch Y Nhân tức giận nói với Phượng Hoa: “Ti bỉ, cư nhiên hạ độc!”
Phượng Hoa nhún nhún vai, “Ngượng ngùng, con người của ta a, chỉ cần có thể thỏa mãn nhu cầu của chính mình, đạt tới mục đích của chính mình, sẽ không từ thủ đoạn!”
“Ngay từ đầu ngươi đã tẩm độc trên thân kiếm!”
Phượng Hoa cười nhìn hắn, rất thành thật gật gật đầu, “Đúng vậy, bằng không, con cự mãng đó sao có thể dễ dàng đã bị ba người chúng ta hợp lực giết a.
Cho dù võ công chúng ta cao, nếu không có độc dược thì phải mất rất nhiều thời gian mới làm con súc sinh kia mất mạng.
Không khéo, con người của ta không có kiên nhẫn, cho nên, vừa thu đến thư của phu nhân, ta liền… Ha ha, thế nào, tư vị này cũng không tệ lắm đi!”
Bạch Y Nhân lạnh lùng nhìn Phượng Hoa, thất sách, hắn cư nhiên đánh giá thấp âm mưu thủ đoạn của tên này, người của Ảnh Các không phải vẫn dùng võ lực thủ thắng sao?
Phượng Hoa đi lên một bước, Bạch Y Nhân oán hận nhìn sang chỗ Ngự Thiên Dung, “Ngự Thiên Dung, lần này tính ta thất bại, bất quá, ngươi yên tâm, ta sẽ lại an bài việc vui khác cho ngươi!” Dứt lời bóng người chợt lóe, biến mất giữa bầu trời đêm.
Hai gã hoàng sam nhân thì không có được vận tốt như vậy, bọn họ đã sớm bị thương, lại trúng độc, Tịch Băng Toàn căn bản không cho bọn hắn cơ