Độc Quái rời đi Hội Họa Viên không đến mười ngày, trên giang hồ liền truyền ra vài tin tức lớn, đều là chuyện có liên quan đến Độc Quái.
Đồn đãi đều nói Độc Quái hiện thân giang hồ tìm người trút giận, chỉ cần là người khiến hắn khó chịu đều chịu tai ương, ngay cả võ lâm chính phái nhân sĩ cũng có không ít người bị hạ độc.
Nhưng, đến nay, không một người biết chân diện mục của Độc Quái, muốn tìm hắn báo thù cũng khó khăn.
Mà tổn thất thảm hại nhất trong số đó chính là Ám Thần Sơn Trang.
Ám Thần Sơn Trang vốn luôn bảo trì cô lập trong giang hồ, không thuộc hắc đạo cũng không phải bạch đạo, bởi vì thực lực cường đại, nên không ai dám đắc tội, lần này lại không biết vì sao gặp phải Độc Quái, nghe đồn, chỉ trong một đêm, toàn bộ người trong Ám Thần Sơn Trang đều bị Độc Quái hạ độc, nhưng không có người chết, chỉ là bị tra tấn một phen, làm cho bọn họ khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ hai chữ Độc Quái.
Khi tin này rơi vào tay Ngự Thiên Dung và Trầm Mộng Vân, biểu tình trên mặt Trầm Mộng Vân rất là phức tạp, nói không vui là giả, còn nói thực vui mừng cũng không quá đúng.
Bởi vì nàng bị người ta bắt nhốt vài năm, bản thân chịu thất bại trong tay người của Ám Thần Sơn Trang, còn hắn lại đem người của Ám Thần Sơn Trang đùa giỡn xoay quanh.
Điều này nói lên cái gì? Nói lên sự chênh lệch giữa mình và hắn vẫn là rất lớn, rất lớn! Bọn họ từ nhỏ cùng nhau tập võ, học độc, người truyền thụ lại là cha mẹ nàng, vậy mà kết quả học tập kém lại là nàng, làm thế nào cam tâm được đây?
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Trầm Mộng Vân vừa tức vừa vui vừa hận, con người a, luôn là thế này!
“Tỷ muốn đi tìm hắn!” Bỗng nhiên, Trầm Mộng Vân lớn tiếng nói.
Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Muốn đi cứ đi, muội ngay từ đầu đã nói là hắn đi báo thù cho tỷ, tỷ còn không tin, lần này thì không cần hoài nghi a!”
“Hắn chỉ là nể mặt cha mẹ tỷ mới giúp tỷ thôi! Vẫn là một tên vô tâm!”
Ai! Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ thở dài, “Được, được, được, tỷ nói thế nào là thế đó, dù sao tỷ thích làm gì thì cứ làm như vậy!”
Trầm Mộng Vân nhìn Ngự Thiên Dung, có chút lo lắng nói, “Nếu tỷ đi rồi, muội làm sao bây giờ?” Nội công tâm pháp cùng khinh công bộ pháp, nàng đều học xong, nhưng chưởng pháp còn chưa thuần thục, nếu mình đi rồi, không ai hướng dẫn ——
“Tỷ đi đi, muội đã nhớ kỹ hết rồi, còn lại cứ chậm rãi luyện là được.
Những người luyện võ như tỷ không phải có một câu: vô chiêu thắng hữu chiêu sao!”
Trầm Mộng Vân cau mày, vẫn không quá yên tâm, dặn dò nói: “Nội công hiện tại của muội tuy rằng đã là cao thủ trên giang hồ, nhưng là nhân ngoại hữu nhân, gặp phải người có võ công cao thâm, muội vẫn phải lấy cẩn thận làm trọng, dù sao trên giang hồ vẫn có khối người có nội công tốt hơn muội! Trăm ngàn phải cẩn thận, nhất là người của Ám Thần Sơn Trang, tỷ nghĩ, độc của hắn tuy rằng lợi hại, nhưng không chắc có thể dễ dàng hạ gục bọn người đó như vậy, rất có thể kẻ địch có lập kế, cố ý dẫn hắn mắc câu, cho nên, để ngừa vạn nhất, tỷ phải đi tìm