Nhóm người Ngự Thiên Dung về nhà không bao lâu, Bùi Nhược Thần liền dẫn Duệ Nhi trở về, đối với việc xử trí Tần Khiếu, hắn chỉ nói một câu: “Ta đã xử lý tốt.
”
Bất quá, đối Phượng Hoa, hắn lại thêm một câu, “Yên tâm, ngươi còn có cơ hội báo thù.
”
Thoáng nhìn bộ mặt nhíu mày của đại phu chẩn trì, Hạ Duyệt nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại phu, phu nhân nhà chúng ta thế nào?”
Đại phu lắc đầu, lại mặt nhăn mày nhíu, thở dài, “Ai, này —— mạch tượng của vị phu nhân này thật sự là kỳ quái a, như có như không, lúc mạnh lúc yếu…”
“Có vấn đề gì sao?”
Đại phu khó xử nhìn bọn họ, “Này, xin thứ cho lão phu vô năng, không thể kết luận, các ngươi vẫn là thỉnh thêm vài vị danh y đến chẩn trì đi!”
Bùi Nhược Thần thản nhiên liếc nhìn đại phu một cái, “Là bệnh hay là độc?”
Đại phu dừng một chút, liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Có thể là độc.
” Nói xong xách hòm thuốc của mình rời đi.
Không phải hắn không muốn cứu người, mà là hắn bất lực.
Hạ Duyệt nhíu mày, thấy Phương Hoa còn gắng gượng đứng nhìn một bên, nói, “Ta sẽ cho người mau chóng tìm Độc Quái về Triển Cảnh trở về!”
Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, cố gắng ngẫm lại hết thảy những điểm khả nghi, rõ ràng không có cơ hội làm cho nàng trúng độc a, lần trước bị người ta bắt đi rồi bị trúng độc, hắn đã mang nàng chạy gấp trở về, độc đã được Độc Quái giải, nếu trong thân thể còn có độc, không lý nào Độc Quái không phát hiện được! Nếu thật sự là loại độc đến Độc Quái cũng không phát hiện được, như vậy sự tình liền khó giải quyết!
“Chuyện này các ngươi tự làm đi, xét thấy tình huống của nàng, vì tránh dọa đến đứa nhỏ, ta đã đem Duệ Nhi đến Bùi gia, chờ tình huống của nàng tốt lên, các ngươi hẵng đến Bùi phủ đón Duệ Nhi đi! Hôm nay ta sẽ không quấy rầy.
” Bùi Nhược Thần đạm mạc rời đi, lưu lại một hân trưởng bóng dáng.
Hạ Duyệt nhịn không nổi, nói thầm: “Thật không hiểu là hắn để ý phu nhân hay là không thèm để ý! Phượng Hoa, chúng ta —— “
“Nhanh đi tìm Độc Quái và Triển Cảnh về đi, chúng ta cũng không là đại phu.
”
Hạ Duyệt gật gật đầu, lại nhìn Phượng Hoa nói: “Ngươi cũng phải tĩnh dưỡng cho tốt, bằng không, nếu phu nhân có việc, ngươi cũng không thể giúp được.
”
“Ta biết, ngươi đi làm việc đi!”
Trước khi xoay người rời đi, Hạ Duyệt thoáng thấy ánh mắt lo lắng của Phượng Hoa, trong lòng thở dài: chẳng lẽ Phượng Hoa cũng thích phu nhân? Nếu đúng là như vậy, Triển Cảnh… Ai, quên đi, lo cho bọn họ làm gì, hắn về sau cứ ngồi yên xem diễn là được rồi, bằng không kiếm Trì Dương đánh cược một phen.
Phượng Hoa nghiền ngẫm nhìn người nằm trên giường, trong lòng suy nghĩ miên man, kể từ lúc nàng đứng chắn trước người mình, suy nghĩ của hắn liền rối loạn…
Hắn không hiểu, vì sao nàng lại làm như vậy.
Chẳng lẽ, nàng chính là trời sinh đã ngu ngốc, hễ người nào bên cạnh có nguy hiểm, nàng đều đứng ra đỡ thay? Bà cố của Tịch Băng Toàn, nàng mạo hiểm cứu, đến chính hắn, nàng cũng liều mình cứu! Nếu là hắn, hắn sẽ không ngu như vậy, đi chắn nhát kiếm thay người khác đâu!
Trên ngực ẩn ẩn nhói đau, hắn thực không biết là vì giận hay là vì bị thương… Nhưng, hắn biết rõ một chuyện, từ nay về sau, hắn không thể nào không quan tâm đến chuyện của nàng được nữa!