“Phu nhân, Phượng hộ vệ xin được gặp.” Tiểu Hồ quay lại nói.
Ngự Thiên Dung đang định nói cho hắn tiến vào, lại nhớ đến Tịch Băng Toàn đang nằm trên giường, bất đắc dĩ thở dài, “Hắn ở đâu?”
“Phượng hộ vệ đang ở Trúc Viên.”
“Ừm, ta đã biết.”
Đi vào Trúc Viên, Ngự Thiên Dung thấy một bóng người, một tay chống cằm, một tay hờ hững khảy dây đàn cầm… Tựa như một bức tranh u nhã.
Ngự Thiên Dung là lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Hoa như vậy, không khỏi ngừng bước đứng nhìn, trong lòng cân nhắc có nên vẽ lại cảnh này làm kỷ niệm không!
“Phu nhân, đã đến vì sao dừng lại đứng đó?” Thản nhiên thanh âm truyền đến, đánh gãy Ngự Thiên Dung xa tư.
Cười gượng hai tiếng, Ngự Thiên Dung cất bước đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phượng Hoa, “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hai ba tiếng cầm không hề quy luật vang lên, Phượng Hoa đặt tay chặn lại dây đàn, mắt nhìn sang Ngự Thiên Dung, chậm rãi hỏi, “Tình cảm của Phu nhân đối với Tịch Băng Toàn rốt cuộc là thế nào? Yêu, hay là lợi dụng?”
A? Tự dưng hỏi cái này làm gì? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, còn nhịn không được đưa tay khẽ áp lên trán hắn, nghi hoặc hỏi: “Phượng Hoa, ngươi không có bị sốt đi!”
Phượng Hoa gạt tay nàng ra, “Phu nhân yên tâm, ta thật sự thanh tỉnh.”
“Kia —— “
“Tò mò mà thôi, phu nhân đối với người mà hắn an bài tựa hồ tuyệt không lo lắng.”
Ngự Thiên Dung cười cười, “Nguyên lai là chuyện này a, hắn làm việc ta yên tâm, đối với người mà hắn an bài, ta đương nhiên cũng yên tâm.
Chẳng lẽ ngươi cảm thấy có vấn đề gì?”
“Vì cái gì?”
“Cái gì?”
“Vì sao phu nhân có thể tin tưởng hắn như vậy?”
Ngự Thiên Dung nhăn mặt nhíu mày: “Nếu nhất định phải nói, ta chỉ có thể nói là… vì ta đã chọn hắn nên ta tin hắn, lý do, thì phải là cảm giác đi!”
“Vậy là không có lý do gì?”
“Nói vậy cũng không đúng!” Ngự Thiên Dung dựa vào lưng ghế, chậm rãi nói, “Khi ta tỉnh lại, bên cạnh chỉ có một mình đứa nhỏ yếu ớt là Duệ Nhi, hắn thực đáng thương.
Khi một lần nữa sống lại, ta không muốn để hắn tiếp tục chịu khổ, cho nên ta cố gắng xây dựng một mái ấm cho hắn, một nơi có thể che gió che mưa, áo cơm không lo! Chuyện đó cũng không khó, nhưng mà, tay của ta lại thiếu chút nữa tàn phế, nếu không phải gặp được Tịch Băng Toàn, ta nghĩ, ta cũng vô pháp cầm lại bút vẽ, cũng vô pháp sinh hoạt bình thường…
Là hắn cho ta một lần nữa trọng sinh, ta thực cảm kích hắn.
Sau, hắn trở thành hộ vệ của ta, giúp ta giải quyết đám thích khách, lại giúp ta quản lý tốt cửa hàng, làm cho việc buôn bán của ta nâng lên thêm một bước, ngươi nói, ta có lý do gì phải hoài nghi hắn đâu?
Kỳ thật, khi ta quyết định mua hắn, ta đã quyết định phải tin tưởng hắn, không phải có câu này sao: nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người! Con người của ta nhìn người rất đơn giản, nếu có cảm giác đúng nghĩa là không thành vấn đề, ta cảm thấy hắn có thể tín nhiệm nên không cần hoài nghi.”
Ngón tay Phượng Hoa đặt lên dây đàn tăng thêm vài phần lực, tình tang vài tiếng, âm phù ai oán trào dâng, tựa hồ khiến trái tim buồn bã