Ngự Thiên Dung rời đi Trúc Viên, định về lại viện của mình, nhưng chân bước tới cửa chợt nhớ bên trong còn có Tịch Băng Toàn đang nằm, nàng lùi bước, nghĩ nghĩ, rốt cuộc xoay người rời đi, đến phòng vẽ tranh.
Đúng vậy, nàng đến nay vẫn chưa có được chân chính tương tư đậu đỏ của mình!
Để tay lên ngực tự hỏi, nàng không muốn sao? Muốn, nhưng là chưa từng có được, từng nghĩ đến bản thân hẳn là đã muốn có được, đến cuối cùng lại phát hiện thứ mà mình có được chỉ là một đống dối trá…
Thế gian có thể làm mờ đi hết thảy, chỉ có tình yêu mới có thể vĩnh tồn, dù rằng yêu rất ưu thương.
Chỉ có thể dùng trí nhớ, dùng một loại hình thức khắc sâu nhưng không thể chạm đến, để tồn lưu ở trong lòng.
Vì đã từng yêu, từng bị thương, nên mới càng thêm chờ mong có được chân tình! Có lẽ đáy lòng nàng đã hiểu được, đó là một loại xa cầu, nhưng vẫn không thể buông tha cho hy vọng.
Tựa như có người từng nói, con người là một loại sinh vật cố chấp đến kỳ quái, càng là không có được, càng thêm thèm muốn!
Bút vẽ trong tay cố chấp vẽ trên giấy thượng một vệt đỏ sẫm như máu!
Ngươi nói, ta phải đi, nói xong ngươi bỏ đi.
Đi, đương nhiên là có lý do, nhưng có tất yếu phải hỏi sao?
Có trở về hay không, không cần phải biết.
Cúi đầu, trong lòng đều là nước mắt.
Mỉm cười, miệng nói ra một câu: “Chúc anh hạnh phúc, vĩnh viễn!”
…
“Phu nhân!”
Triển Cảnh xuất hiện ở cửa, khiếp sợ nhìn hai má Ngự Thiên Dung ướt đẫm nước mắt, còn có bức vẽ đầy một màu đỏ sẫm kia.
Trong tranh là cảnh đồi núi đầy lá phong đỏ, dưới tàng cây có một đôi nam nữ ly biệt, hai người mặc phục sức mà hắn như từng gặp qua.
Cô gái kia vẻ mặt tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lộ ra nhè nhẹ đau thương…
Còn nam tử chỉ còn sót một cái bóng, một cái bóng có chút cô đơn lại có chút quyết tuyệt!
Rõ ràng không có một giọt nước mắt, nhưng cả bức họa lại khiến người ta có một loại cảm giác ngưng trọng bi thương…
Ngự Thiên Dung ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Triển Cảnh, là ngươi a! Tìm ta có việc gì sao?”
Tim Triển Cảnh khẽ co rút đau đớn, trương há mồm, hồi lâu sau mới nói: “Phu nhân, sư phụ có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng.”
“Ừm, lát nữa ta sẽ đến phòng khách tìm các ngươi.”
“Phu nhân, ngươi —— “
Ngự Thiên Dung lấy ống tay áo lau mặt, cười nhẹ, “Không có việc gì, chính là vẽ bức tranh này làm ta nhớ lại một chuyện cũ, một chuyện cũ rất thương cảm, làm cho ta nhịn không được rơi nước mắt thôi.”
“Phu nhân, hay là để ta đi đón thiếu gia trở về!”
Hiểu ra tâm ý của Triển Cảnh, Ngự Thiên Dung cảm kích cười, “Không vội, qua ngày mai đi, đợi cho tay của ta tốt hơn đã, ta không muốn để Duệ Nhi luôn nhìn thấy ta bị thương, như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho hắn.”
“Phu nhân, nếu ngươi muốn làm gì, ta —— chúng ta đều đứng về phía ngươi!” Triển Cảnh nghiêm túc nhìn Ngự Thiên Dung, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: nếu ngươi muốn giết người, chúng ta sẽ đi giết cho ngươi!
Ngự Thiên Dung khẽ thở dài, “Ngươi a, thật sự là một nam nhân ôn nhu!”
Mặt Triển Cảnh hơi đỏ lên, “Triển Cảnh là hộ vệ của phu nhân, đương nhiên là vì phu nhân phân ưu.”
Có đôi khi cảm thấy nam nhân nghiêm túc này thật đúng là đáng yêu a! Ngự Thiên Dung buông bút vẽ, cùng hắn đi về phía phòng khách.
…
Nghe xong kế hoạch của