Phượng Hoa cho người đóng gói hết toàn bộ tranh trong phòng vẽ, xong tự mình đưa đến Bùi phủ.
Khi gặp Bùi Nhược Thần, hắn còn cẩn thận đem toàn bộ lời Ngự Thiên Dung nói, không sót một câu, chuyển cho Bùi Nhược Thần, không hề ngoài ý muốn thấy được khóe mắt Bùi Nhược Thần nhịn không được giật mấy cái.
Đúng vậy, đổi là người nào cũng cảm thấy không nói gì nổi! Bất quá, nữ nhân kia vốn là người như thế, còn có thể làm gì được! Ngươi xem, Bùi Nhược Thần cuối cùng còn không phải khách khách khí khí bảo hắn nhắn lại với Ngự Thiên Dung yên tâm sao!
Ai!
“Ngươi là đang tán thưởng nàng hay là xấu hổ thay cho nàng?” Bùi Nhược Thần liếc nhìn Phượng Hoa một cái, khó có dịp nói một câu nhàn thoại.
Phượng Hoa giật nhẹ khóe môi, “Ngươi nói đâu?”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Ta cảm thấy nàng như vậy cũng xem như rất khả ái!”
Cái gì! Phượng Hoa trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Bùi Nhược Thần, “Đầu óc ngươi không bị phát sốt đi?”
“Yên tâm, ta rất thanh tỉnh.
Với lại, ngươi không phái người đi thăm dò xem là ai để lại lời nhắn sao?”
Phượng Hoa nhún nhún vai, “Để chính nàng giải quyết đi, ta không thích làm việc miễn phí.”
Bùi Nhược Thần khinh thường nhìn hắn, “Ở trong mắt ta, ngươi đã miễn phí giúp nàng rất nhiều! Ta còn tưởng rằng ngươi đã quen rồi đâu!”
“Bớt nói nhảm đi, mấy thứ này ngươi lo mà giữ kỹ, ta không muốn lại nghe lời khó chịu!”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân mời ngươi cùng ăn cơm chiều ——” Một thư đồng đứng ngoài cửa thư phòng nói.
Bùi Nhược Thần nhăn mặt nhíu mày, “Ngươi đi báo lại cho phu nhân, nói ta có khách, để nàng tự mình ăn đi!”
Thư đồng liếc nhìn Phượng Hoa một cái, lên tiếng trả lời rời đi.
Phượng Hoa cười nhẹ nói: “Như thế nào, kiều thê tình ý kéo dài, ngươi chịu không nổi a?”
“Hừ, ít nói móc ta đi.
Ngồi xuống đi, cùng nói chuyện của nàng một chút.”
Phượng Hoa liền đóng cửa lại, “Thế nào, có tiến triển sao?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Mấy ngày nay ta đã xem rất nhiều sách dược cổ, mặc dù có quyển có ghi chép về Triền Tâm Cổ Độc, nhưng lại không có phương pháp giải độc, chỉ ghi là Thiên Trúc bí truyền, nếu người hạ cổ không giải thì rất khó!
Bởi vì Triền Tâm Cổ Độc được tạo ra từ 12 loại độc vật – bướm, thằn lằn, nhện, rết, tôm, ong độc, ong vò vẽ, lam xà, hạn xà, thanh xà, phong xà, kim xà cạp nong.
Mỗi một loại độc vật đều phải có một cặp trống mái, cùng đặt chúng trong cái vò, làm cho chúng nó đánh nhau, cắn nuốt nhau, thẳng đến khi chỉ còn lại một cặp cuối cùng mới thôi, sau đó bỏ đói chúng, phơi nắng cho khô, cộng thêm độc khuẩn, hoa mạn đà la, nghiên thành bột phấn, từ đó chế thành cổ dược.
Dựa theo đó, cổ độc dùng những loại độc vật khác nhau sẽ có giải dược tương ứng khác nhau, mà phiền toái hơn là nếu hai con độc vật còn sống cuối cùng không thuộc một chủng loại, giải dược sẽ càng thêm khó phối chế! Ta có thể thử phối chế vài kiểu giải dược, nhưng nàng lại không thể thí dùng giải dược sai, một khi dùng sai, chỉ có một kết cục: chết!”
Phượng Hoa càng nghe, sắc mặt càng trầm, “Ngươi cảm thấy là ai hạ độc?”
“Không biết!”
“Đúng ra mà nói, ngươi không phải hẳn là hiểu rõ kẻ thù của nàng là ai sao?”
So với Phượng Hoa hẳn là đúng, đáng tiếc, mình trước kia không chú ý chuyện của