Sau khi về nhà, Phượng Hoa liền tìm Ngự Thiên Dung nói quyết định của mình, thuận tiện đòi Ngự Thiên Dung đưa ra một viên Thành Tâm Hoàn.
Ngự Thiên Dung trầm tư một hồi mới gật đầu đáp ứng, “Ngươi có thể đi, bất quá nhớ cẩn thận một chút, ta thấy hay là để Trì Dương cùng đi, không, Hạ Duyệt cũng đi luôn đi!” Thuộc hạ của Vô Nhan cũng không phải hạng tầm thường, lần trước Phượng Hoa và Trì Dương đều bị thương, nàng còn nhớ rất rõ ràng a! Nếu không phải nàng cũng hoài nghi cổ độc trong người mình có liên quan đến cái người là Hồng Nhan Tôn Chủ gì đó, nàng tuyệt sẽ không để đám người Phượng Hoa đi mạo hiểm.
“Không cần, Hạ Duyệt và Trì Dương cứ ở lại bên cạnh ngươi, bảo hộ ngươi và thiếu gia.”
“Không được, ngươi một người đi không bằng không đi.”
“Ta không phải một người đi.”
Ngự Thiên Dung hồ nghi nhìn hắn, “Không phải Trì Dương và Hạ Duyệt thì là ai?”
Phượng Hoa cười nhẹ, “Đương nhiên có, Bùi Nhược Thần!”
A? Hắn? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn hắn, “Vì cái gì kêu hắn đi?” Mà hắn sao lại đồng ý đi?
“Rất đơn giản a, bởi vì ta nói với hắn, người của Thất Vong Môn biết Tam Tinh Trận, hắn rất muốn xem tận mắt cho nên…”
Ách! Dụ dỗ a! Bất quá, võ công của Bùi Nhược Thần thoạt nhìn tốt hơn so với bọn Phượng Hoa, nếu hắn chịu đi cũng là một chuyện tốt… “Vậy —— “
“Điều kiện rất đơn giản, hắn chỉ cần một viên Thành Tâm Hoàn của phu nhân, tính luôn cả thù lao bảo hộ tranh.”
Ách? Vẫn là muốn nàng bỏ vốn a! Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, nghiêm trọng hoài nghi Phượng Hoa thực chất là thừa cơ bóc lột dược của nàng, hắn không nói, Bùi Nhược Thần làm sao biết mình có Thành Tâm Hoàn? Thứ đó là dược do chính Độc Quái chế ra a, nơi khác không có đâu!
Nhưng, vì mau chóng biết thân phận thật của Hồng Nhan Tôn Chủ, nàng đành nhịn đau, trả giá hai viên thuốc thôi! Dù luyến tiếc đứa nhỏ cũng vẫn phải cho nó tự bước đi, huống chi là hai viên thuốc nhỏ.
“Phu nhân, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi, ngươi ở nhà một mình phải cẩn thận.”
“Ta đã biết, các ngươi cũng cẩn thận một chút.”
…
Màn đêm buông xuống, hết thảy có vẻ thật yên tĩnh, Ngự Thiên Dung nằm ở trên giường trùng trùng thở dài.
Tịch Băng Toàn đi rồi, Triển Cảnh đi rồi, Phượng Hoa cũng phải rời đi một đoạn thời gian, bên cạnh mình bỗng dưng thanh tĩnh rất nhiều.
Cũng tốt, cứ cảm thấy dạo gần đây có chút mệt, có chút phiền chán, thậm chí có chút lười, vì sao a? Là vì chủ nhân khối thân thể đã chết đi mà vẫn lưu lại cho mình một đống ân oán, hay là vì một mình ở trong thế giới khác nên cảm thấy tịch mịch?
Nhưng, giờ mình cũng không tính là độc thân a, ít nhất bên cạnh nàng còn có Duệ Nhi!
Không biết vì sao, nàng có cảm giác, nếu lựa chọn Triển Cảnh, nàng nhất định có thể im lặng sống qua ngày, bởi vì Triển Cảnh sẽ vì nàng mà buông tha hết thảy thị phi, bọn họ cũng có thể hưởng thụ cuộc sống bình thản! Mọi người đều ích kỷ, nàng cũng ích kỷ, chỉ mong muốn được sống một cuộc sống mà mình thích, loại cuộc sống lạnh nhạt, không cần đại phú đại quý, chỉ cần có chút tình thơ ý hoạ, có nhiều một chút yên tĩnh… Mọi cố gắng hiện tại đều là vì muốn bản thân về sau có thể có loại cuộc sống phiêu dật này.
Bản thân lưu lại thật quá nhiều ân oán, nếu nàng muốn an nhàn mà