“Dã nha đầu ở đâu tới, cư nhiên dám trộm hoa mai của lão thân!”
Một tiếng hét lớn làm Ngự Thiên Dung sợ tới mức thiếu chút nữa chạy mất, quay đầu thì thấy một lão bà chừng bảy mươi tuổi đang quơ quơ cây trượng, chuẩn bị chạy tới đánh về hướng nàng.
Nàng kinh hô một tiếng, vội vàng nhảy tránh ra, “Ừm… Lão bà bà, thỉnh chờ một chút!”
“Dã nha đầu, còn dám để lão thân chờ ngươi! Chờ ngươi trộm sạch hoa mai của ta sao? Thành thật chịu đòn cho ta đi!” Nói xong không chút khách khí đuổi theo, bộ dạng nếu không đánh được nàng quyết không bỏ qua.
Ngự Thiên Dung thầm kêu không hay ho, thân ảnh nhẹ nhàng lướt đi, vừa né lão thái bà truy đánh vừa cầu cứu nhìn về phía Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần nhìn hai người truy đuổi ước chừng một nén nhang mà vẫn không có dấu hiệu đình chỉ, mới chậm rãi mở miệng nói: “Táp ma ma, thủ hạ lưu tình, nàng ấy không phải cố ý.
”
Nghe Bùi Nhược Thần nói vậy, lão bà bà mới chịu dừng tay, hết trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung lại trừng Bùi Nhược Thần, “Tiểu tử, ngươi và nàng có quan hệ gì? Nàng là ai?”
“Táp ma ma, nàng là Ngự Thiên Dung.
”
Táp ma ma khựng lại, hai mắt sắc nhìn về phía Ngự Thiên Dung, “Nàng là người của Ngự gia?”
“Không phải!” Bùi Nhược Thần lạnh nhạt cười, “Nàng đã bị Ngự gia đuổi ra khỏi gia môn.
”
Ánh mắt Táp ma ma chợt lóe, đánh giá Ngự Thiên Dung từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nói: “Nha đầu này, ta có phải đã từng gặp qua?”
“Táp ma ma quý nhân hay quên sự, năm tiên hoàng băng hà, nàng ấy cũng tiến cung, vì hái một cành hoa mai mà đắc tội ngươi a!”
Mắt Táp ma ma sáng lên, “Ừm, tiểu tử, ngươi nhớ thật rõ ràng! Không ngờ tiểu nha đầu năm đó đã lớn lên thành một thiếu nữ tử! Chậc chậc, xem ra sống được so với trước kia tốt hơn nhiều!”
“Ha ha, ánh mắt Táp ma ma thực độc đáo, khiến người ta phải bội phục.
”
“Tiểu tử, ngươi mang nàng tiến cung để làm gì?”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Táp ma ma, không phải ta muốn mang nàng đến, là hoàng thượng hạ chỉ triệu nàng tiến cung yết kiến.
”
Những nếp nhăn trên mặt Táp ma ma ninh lại cùng một chỗ, tràn ngập phong sương, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung có thêm một chút đồng tình, “Triệu kiến a, xem ra dã nha đầu không phú tức quý.
”
“Sai lầm rồi, là vận rủi đến đây!” Ngự Thiên Dung khinh thường bĩu môi ngắt lời.
Táp ma ma tán thưởng nhìn Ngự Thiên Dung, “Đã không phải là dã nha đầu năm đó rồi sao?” Lập tức lại thở dài, “Nghe nói một năm trước ngươi bị Hộ Quốc tướng quân hưu, ngay cả con cũng cùng bị đuổi khỏi nhà, sao bây giờ lại tìm ngươi tới?”
“Bà cũng biết a?” Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Lão bà bà, bà khẳng định cũng biết Hộ Quốc tướng quân đối xử với ta thế nào, ngươi nói, bọn họ có phải là khinh người quá đáng không, rõ ràng xem ta chẳng đáng một đồng, không cần thì vứt, tùy tiện ném, đến lúc có tâm tình muốn chơi liền tùy tiện nhặt lên để giải trí!”
Táp ma ma ha ha cười, liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Nha đầu nói có đạo lý, bất quá, ngươi đừng quên cây mai của ta đã bị ngươi bẻ gãy một cành, món nợ này không thể không tính!”
Ách —— chỉ