Ngự Thiên Dung trợn trừng mắt, khinh công của người này xem ra còn tốt hơn cả Tịch Băng Toàn a! “Băng Toàn, ngươi có quen biết tên áo trắng kia không?”
Tịch Băng Toàn lắc đầu lại gật gật đầu, “Trên giang hồ có một người là Bạch Mai công tử, khinh công tuyệt đỉnh, nghe nói có thể đi trên nước mà không ướt giày, bay trên cỏ còn lợi hại hơn, kiếm thuật và chưởng pháp là do Bạch Mi đạo nhân chân truyền, có thể nói là thiên hạ vô song..”
Oa, lợi hại như vậy a! “Vậy, ngươi so với hắn, ai lợi hại?”
Tịch Băng Toàn liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Khinh công, hẳn là hắn giỏi hơn, y thuật và độc thuật ta rất tốt, võ công thì khó nói!”
Ngự Thiên Dung lắc lắc đầu, nửa ngày bỗng nhiên nói: “Vậy lần sau giao thủ, ngươi trực tiếp sử độc đi, bớt việc lại dùng ít sức!”
Tiểu nữ nhân! Tịch Băng Toàn đỉnh đầu bay qua một đám tiểu quạ đen, hắn dùng võ công cũng không hẳn sẽ thua tên kia, chính là khinh công không có tốt như hắn mà thôi!
Ngự Thiên Dung nhìn Tịch Băng Toàn từ trên xuống dưới một phen, lập tức lại trầm tư suy nghĩ nửa ngày, vẫn là lắc đầu, thở dài nhìn Tịch Băng Toàn: “Băng Toàn, vì sao hắn nói ngươi là Vô Tâm công tử? Ta nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nhìn nghiêng nhìn thẳng… Đều không thấy ngươi là người vô tâm a!” Ân… Ngược lại, ngẫu nhiên còn rất tâm tư đâu!
Tịch Băng Toàn cười nhẹ, đưa tay ôm lấy cằm nàng, trêu đùa: “Phu nhân, ngươi quên, hắn còn nói một câu, ta không phải là thật sự vô tâm, chính là không đúng người không đúng việc mà thôi.”
Thiết, Ngự Thiên Dung đánh một cái lên tay hắn, “Đừng đánh trống lảng, thành thật nói cho ta.”
Tịch Băng Toàn buông tay ra, đứng đắn đứng lên, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, “Phu nhân, kia là chuyện riêng của ta, về sau có cơ hội, có lẽ sẽ có người nói cho ngươi, bất quá, tạm thời, ta không nghĩ nói.”
“Nga! Như vậy a, vậy đừng nói, đừng miễn cưỡng, được rồi, ta đói bụng, ngươi đi lấy cho ta chút đồ ăn vặt đi!” Ngự Thiên Dung ha ha cười, một lần nữa uống trà của nàng.
Tịch Băng Toàn đây là ám chỉ nàng không cần can thiệp vào chuyện riêng của hắn đi! Chuyện cũ? Ai mà không có đâu! Nàng cũng không thèm để ý hắn trong quá khứ là dạng người gì, chính là suy nghĩ nhiều một chút mà thôi, tính đến nay, giữa bọn họ tuy rằng đã thân mật da thịt chi thân, lại thủy chung không có loại cảm giác tình nhân.
Nàng bằng trực giác và ỷ lại nên thích nam nhân này, bởi vì hắn thích hợp khẩu vị của nàng, nói đơn giản, chính là phù hợp thẩm mỹ của nàng! Tính cách lãnh khốc, nhưng là, khi một mình đối mặt nàng cũng lạnh như khối băng.
Thân phận hắn thần bí, nhưng không xúc phạm tới mình.
Hơn nữa hắn y thuật cao minh, đối chính mình rất chiếu cố, trị hết tay nàng xem như nàng nợ hắn một cái thiên đại ân tình.
Tại trong thế giới lạ lẫm này,