Phượng Hoa đi theo Ngự Thiên Dung ra ngoài phòng, có chút bất mãn, “Phu nhân, có chuyện gì mà phải nói ở giữa trời gió tuyết rơi này, ở trong phòng không được sao?”
“Đương nhiên không được.
Ta còn không sợ lạnh, chẳng lẽ ngươi sợ?” Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn.
Phượng Hoa không nói gì, “Quên đi, vậy phu nhân nói đi, có cái gì đặc biệt quan trọng sao? Ta không sợ lạnh, nhưng không có sở thích tự ngược, ta vẫn thích ngồi thoải mái trong phòng hơn!”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, không thèm để ý tới, nhíu mày hỏi: “Ngươi cảm thấy Ngự lão gia thế nào?”
Ngự lão gia? Phượng Hoa lắc đầu, “Cũng không có gì đặc biệt!”
“Không phải, ta là muốn hỏi ngươi có cảm thấy hắn có vấn đề không?”
“Vấn đề?” Phượng Hoa có chút nghi hoặc nhìn Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung giải thích: “Ta cảm thấy hắn không đơn giản như bề ngoài, đối diện sống chết, hắn tuy có chút kinh hoảng, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì? Phu nhân có gì nghi hoặc sao?”
“Nhưng mà, ta không nhìn thấy chân chính khủng hoảng trong mắt hắn!”
Phượng Hoa bĩu môi, “Kia hơn phân nửa là vì hắn biết phu nhân sẽ không thật sự lấy mạng hắn, dù sao, hắn là lão cha của ngươi a! Nếu là ta, cũng sẽ không kinh hoảng.
”
“Ai nha, không phải như thế, ta là cảm thấy con người hắn rất có khả năng có vấn đề!”
Phượng Hoa nhún nhún vai, “Xác thực có vấn đề, không để ý tình cha con, đuổi phu nhân ra khỏi nhà, làm cho phu nhân tự sinh tự diệt, nay lại tưởng đẩy chính nữ nhi của mình hố lửa…”
“Phượng Hoa, ngươi đứng đắn chút đi, ta là nói nghiêm túc!” Ngự Thiên Dung dậm chân một cái, bất mãn trừng mắt nhìn Phượng Hoa.
Phượng Hoa ha ha cười, “Được rồi, phu nhân, sau khi về nhà ta sẽ đi điều tra lão già họ Ngự đó, xem hắn rốt cuộc có chỗ nào không ổn, miễn cho phu nhân khổ sở trong lòng.
”
“Ừm, đương nhiên là phải điều tra, Phượng Hoa, ta không nói giỡn với ngươi đâu, giác quan thứ sáu của nữ nhân thường rất chuẩn, lúc ngươi điều tra phải lưu tâm, nghiêm túc làm cho ta!”
Thấy Ngự Thiên Dung nghiêm trang như vậy, Phượng Hoa mỉm cười, “Yên tâm đi, chuyện phu nhân dặn dò, mấy người chúng ta có khi nào chậm trễ đâu! Bất quá, phu nhân, ta thực buồn bực a, chẳng lẽ ngươi luôn thích dựa vào cảm giác để làm việc?”
Ách… Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Có một chút, cảm giác rất quan trọng a, nhất là đối với những người làm nghệ thuật như ta.
”
Hứ, chỉ có một mình ngươi như vậy thôi! Hắn vốn không gặp qua người nào giống như nàng a! Phượng Hoa nhìn bông tuyết bay đầy trời, hàn ý đã tăng thêm, lại nhìn quần áo trên người nàng, trắng chẳng khác gì tuyết, ngay cả bông tuyết rơi xuống trên người nàng cũng khó phân biệt, “Phu nhân, hiện tại có thể trở về phòng được chưa!”
“Ngươi đừng quản ta, ta muốn đi dạo một mình một chút.
” Ngự Thiên Dung nói xong liền lắc mình rời đi.
Phượng Hoa nhìn mà sửng sốt, lập tức giận dữ, nữ nhân này, ở cái dạng thời tiết này còn muốn đi dạo cái gì? Giương mắt nhìn lên, lại chỉ thấy một điểm trắng nhỏ biến mất trên con đường nhỏ lên núi, đành vội vàng đuổi theo.
Một ngày tuyết rơi như thế này, thật khiến người khó quên.
Ngự Thiên Dung dùng khinh công lướt đi trên sơn đạo, lên tận đỉnh núi, nhìn xuống cảnh dưới núi, những nơi tầm mắt có thể nhìn tới đều bị tuyết phủ kín.
Một tiếng sáo ai uyển truyền đến,