Trận đại tuyết này, rơi ba ngày ba đêm, tạo thành tình cảnh đại tuyết phong sơn, khách hành hương ở lại chùa đều bị vây khốn, mà cũng bởi vì đại tuyết phong sơn, thức ăn trong chùa không đủ cung ứng.
Đến ngày thứ tư, tuyết là ngừng, nhưng sơn đạo đều bị nghẽn, người thường căn bản không thể xuống núi.
Ngự Thiên Dung thấy tình hình thức ăn trong chùa thật sự quẫn bách, liền phân phó Trì Dương và Phượng Hoa xuống núi đi mua một ít thức ăn đem lên, miễn cho đứa con bảo bối của mình bị ngược đãi, thuận tiện cũng đem sang cho những người khác trong chùa.
Hai người Trì Dương đi qua đi lại hai lần, khiêng về bốn bao lớn, trừ bỏ một phần nhỏ lưu lại cho người của mình dùng, phần còn lại đều giao cho chủ trì trong chùa.
Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào tuyết, phản xạ ra màu bạc lấp lánh, Ngự Thiên Dung ngồi trước cửa sổ, ngóng nhìn ra xa, khó có được thanh nhàn a!
“Phu nhân, Triển Cảnh gởi thư.” Trì Dương dâng lên một cuộn giấy nhỏ.
Ngự Thiên Dung mở cuộn giấy ra, bên trong chỉ có ít ỏi vài câu: ta và sư phụ đã tìm ra một nơi yên ổn ở Thiên Trúc, dốc lòng học tập, mong sớm ngày tìm được phương pháp giải độc, phu nhân ở nhà thận trọng, chúng ta hết thảy thuận lợi, phu nhân chớ niệm!
“Phu nhân, ở đây còn có một phong thơ, là Độc Quái dùng một con bồ câu khác để đưa tin.” Trì Dương lấy ra một cuộn giấy khác cùng một cái túi nhỏ.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Độc Quái có phải là dùng một con bồ câu rất lớn đến truyền thư không?”
“Đúng vậy, lá thư đầu nằm trên con bồ câu mà Triển Cảnh thường dùng, con bồ câu của Độc Quái xác thực không giống người thường, mời phu nhân xem.” Trì Dương chỉ vào con chim đậu bên cạnh cửa sổ, toàn thân màu trắng, trên trán có một nhúm lông hồng, lớn cỡ con vẹt, nhưng xinh đẹp hơn so với vẹt.
Ngự Thiên Dung kinh hỉ nhìn con chim nọ, thật đẹp a! Không biết Độc Quái có lời gì muốn nói, mở cuốn giấy ra đọc, Ngự Thiên Dung ngạc nhiên há to miệng, Trì Dương tò mò nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân?”
“Ừm, không có việc gì, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn ngồi một người một lúc.”
Sau khi Trì Dương rời khỏi, Ngự Thiên Dung vội vàng lấy ra một viên thức ăn trong cái túi nhỏ kia, đút cho con chim nọ.
Con chim ăn đồ ăn xong, liền đứng thẳng trên cửa sổ, nhìn nhìn Ngự Thiên Dung, cư nhiên mở miệng nói chuyện:
“Phu nhân, chúng ta đã đến Thiên Trúc, đang ở nhờ nhà một nông dân, người dân ở đây coi như dễ gần, không có mắt lạnh đối đãi chúng ta.
Sư phụ quyết định ở lại một trấn nhỏ phồn hoa nhất Thiên Trúc, hy vọng trong số những người lui tới sẽ tìm được người biết giải Triền Tâm Cổ…
Phu nhân, rời đi Ly Quốc mấy ngày, đã có chút tưởng niệm những ngày ở Hội Họa Viên, ngươi và thiếu gia sao rồi a? Ha ha, ta đây đúng là ngớ ngẩn, có bọn Phượng Hoa thủ hộ phu nhân, tin