Phượng Hoa nhìn Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, ngươi có tin ‘nhất hoa nhất thế giới, nhất phật như như lai’* không?”
* Đây là một câu trong Phập pháp, vì mình cũng không hiểu rõ lắm nên sẽ không loạn bình luận.
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, hơi hơi ghé mắt, nhớ hình như Kinh Phật có câu này.
Nhất hoa nhất thế giới
Nhất thảo nhất ngày đường
Nhất diệp nhất như lai
Nhất sa nhất cực lạc
Nhất phương nhất Niết bàn
Nhất tiếu nhất trần duyên
Nhất niệm nhất thanh tĩnh.
Này hết thảy đều là một loại tâm tình.
Tâm nếu không có gì thì có thể nhất hoa nhất thế giới.
Hiểu thấu đáo này đó, nhất hoa nhất thảo đó là toàn bộ thế giới, mà toàn bộ thế giới cũng liền là hoa là cỏ!
Yêu cũng là một loại tâm tình như vậy: chiếm được tình yêu, liền giống nhau đã chiếm được toàn thế giới! Đối diện người mình âu yếm, mặc kệ thân ở nơi nào, cũng như mộc xuân phong.
“Nguyên lai ngươi cũng ảo tưởng chân ái a?”
Phượng Hoa lắc đầu, lãnh đạm nói: “Sai, ta vẫn cho rằng đây chính là suy nghĩ của kẻ yếu, bởi vì không thể đi đến vị trí cao nhất, bọn họ đành dừng lại, lấy tình nhi nữ mà an ủi chính mình.
Một kẻ mạnh sẽ không vì tư tình nhi nữ mà buông tha khát vọng của mình.
Bất quá, phu nhân là một nữ tử, cho nên, hy vọng được đến cảm tình như vậy cũng coi như bình thường đi! Thánh hiền có câu ‘nữ tử vô chí lớn’ đó thôi!”
Ách! Ngự Thiên Dung không nói gì nổi, đây là thánh hiền nào nói a?
“Mẹ!” Tiếng Duệ Nhi truyền đến, hai thân ảnh thoáng hiện, Phượng Hoa tự giác lui sang một bên.
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Hoài Ngọc phu nhân một cái, đưa tay ôm lấy Duệ Nhi, “Thế nào, hôm nay chơi có vui không?”
“Dạ vui, bà ngoại còn giúp con đắp người tuyết nữa a! Mẹ, mẹ cũng đến chơi đi!” Duệ Nhi chờ mong nhìn nàng.
Ngự Thiên Dung ôn nhu gật gật đầu, “Tốt, đi thôi!”
Phượng Hoa cùng đi theo sau, nhìn Ngự Thiên Dung và Duệ Nhi lăn lăn cầu tuyết trong sân, làm cái gọi là người tuyết, này cũng là do phu nhân dạy, ai, thiếu gia của bọn họ a, không biết khi nào mới có thể oai phong lớn thành người a!
“Mẹ, đây là ai a?” Duệ Nhi nhìn người tuyết của Ngự Thiên Dung, rất là tò mò.
Ngự Thiên Dung nhìn ông lão người tuyết cùng hai con chim to trên vai hắn, mỉm cười, “Là một ông lão, ông ấy nuôi hai con chim.”
“Vì sao một con thì dang cánh, con kia không có?”
Ngự Thiên Dung phiền muộn cười cười, nhẹ giọng giải thích nói: “Bởi vì hai con chim của ông lão là một trống một mái.
Ông lão mỗi ngày đều mang theo chúng nó ra ngoài tản bộ.
Chim trống và chim mái, mỗi con ngồi trên vai trái và vai phải của ông lão.
Chim trống có khi bay đi một vòng, nhưng trước khi trời tối, nó đều tự mình bay về sào.
Chim mái lại chưa bao giờ rời đi vai ông lão.
Cứ như thế ngày qua ngày, nhoáng lên một cái rất nhiều năm trôi qua, hết thảy chưa bao giờ thay đổi.
Thẳng đến một ngày, lúc đó mọi thứ đều giống như trước kia, ông lão sau khi cơm nước xong, lại mang theo hai con chim đi tản bộ.Bỗng nhiên chim mái vốn luôn im lặng đậu trên vai phải chợt tung hai cánh lên, đảo mắt liền không thấy tung tích.
Chim trống ngửa mặt lên trời thét dài, không thấy hồi âm.
Từ đó, chim trống ngày ngày kêu gào trên sào, không bao giờ chịu rời sào một bước.
Ba tháng sau, chim trống buồn bực tuyệt thực mà chết, trước khi chết vẫn