Mạc Đào chân trước vừa cùng Hoài Ngọc phu nhân rời đi, Lam Tĩnh Phong liền quay sang pha trò nói với Ngự Thiên Dung: “Sư muội, hộ vệ bên cạnh ngươi quá nhiều, không kém ta một cái, ha ha, ta sẽ ở lại không chướng mắt!” Nói xong liền định rời khỏi.
“Đứng lại!” Ngự Thiên Dung ném cho hắn một ánh mắt trợn trừng.
Lam Tĩnh Phong cả người dựng đứng lông tơ, sờ sờ cánh tay, thấp giọng hỏi: “Sư muội, ngươi đây là có ý gì?”
“Ha ha, sư huynh a, lần trước ta thân hãm trong hang hổ, sao không thấy ngươi xuất hiện a? Có sư huynh nào lãnh tình như ngươi không a?”
“Ách, sư muội, đó là vì ta có việc phải làm a, hơn nữa, sư phụ đã nói ta không cần hỗ trợ a! Ta cũng khuyên ngươi rời đi Tịch phủ đó thôi! Là chính ngươi không chịu nghe.”
“Hừ hừ, là lỗi của ta, nhưng còn độc trên người ta thì sao? Ngươi nói, đang êm đẹp, vì sao ta lại trúng độc, đã vậy còn là cổ độ khó giải?”
Lam Tĩnh Phong há hốc mồm, ủy khuất nhìn Ngự Thiên Dung, “Sư muội, ngươi đây là có ý gì, ta khi nào thì hạ độc thủ với ngươi? Độc trên người hộ vệ của người vẫn là do ta hỗ trợ giải đó a!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng cười, “Ta đâu có nói là ngươi hạ độc, chỉ là hỏi ngươi vì sao ta lại trúng cổ độc mà thôi.
Tính đi tính lại, thời gian chính là vào lúc ta gặp ngươi.”
“Oan uổng, thời gian ta gặp ngươi có lâu a? Có thời gian hạ độc sao? Lại nói, ta hạ độc hại ngươi có lợi gì?”
Ngự Thiên Dung tức giận nhìn hắn, “Ai biết được! Dù sao ngươi cũng không thoát khỏi hiềm nghi!”
“Ta —— “
“Sư muội của ngươi —— chính là ta, rất hào phóng, ngươi mau đi tìm phương pháp giải cổ độc cho ta, như vậy ta sẽ không so đo với ngươi.”
Gì? Lam Tĩnh Phong trừng lớn mắt nhìn Ngự Thiên Dung, có thứ nữ nhân không phân rõ phải trái như vậy trên đời sao?
Ngự Thiên Dung nhìn hắn, khẽ mỉm cười, “Thế nào, không vui?”
Đương nhiên không vui, không có bằng chứng gì lại hoài nghi hắn, còn muốn uy hiếp hắn làm việc, có người như vậy sao? Nhưng mà, vì sao hắn lại cảm thấy có sát ý? Nghi hoặc dựa vào cảm giác nhìn quanh, Lam Tĩnh Phong chạm phải ánh mắt của Phượng Hoa, sát ý từ trong mắt người này đang phát ra hừng hực.
Phượng Hoa thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói vào tai Ngự Thiên Dung mấy câu, thấy Ngự Thiên Dung gật gật đầu, hắn mới rời đi phòng khách.
Lam Tĩnh Phong cảm thấy rất kỳ quái, “Sư muội, sao hộ vệ của ngươi… hình như rất có thành kiến với ta?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Đương nhiên là bởi vì ngươi đắc tội ta a!”
Lam Tĩnh Phong chỉ vào mũi mình, lầm bầm lầu bầu, “Ta khi nào thì đắc tội ngươi? Ở Thanh Quốc, ta đã cứu các ngươi, chẳng lẽ ta có việc rời đi, không đến cứu ngươi nên trở thành tội nhân?”
“Được rồi, không nói giỡn với ngươi nữa, ngươi thích làm gì thì cứ đi làm, ta cũng không dám sai sử ngươi!” Ngự Thiên Dung đứng dậy, nhấc chân định rời đi.
Lam Tĩnh Phong vội vàng gọi nàng lại, “Sư muội, lời ngươi mới nói là thật sự hoài nghi ta?”
Ngự Thiên Dung hồi đầu chậm rãi cười, “Thật thật giả giả cần gì phải quá để ý, nếu không phải là ngươi, người khác có đổ tội cũng không đổ được đến ngươi, nếu đã là ngươi, không cần ta hoài nghi cũng là ngươi!”
“Sư muội —— “
“Sư huynh, đi làm việc của mình đi, ta nơi này không có gì