“Ăn đi! Ta trả tiền.
” Ngự Thiên Dung nhìn bọn họ ôn nhu cười.
Thiếu bang chủ ánh mắt lóe lóe, bất quá, rất nhanh hắn liền nghênh ngang ngồi xuống, không chút khách khí bốc một cái bánh chuẩn bị bỏ vào miệng, Ngự Thiên Dung đưa tay giữ chặt hắn, “Khoan đã, ra hậu viện rửa tay rồi lại ăn!”
Thiếu bang chủ há hốc mồm, “Nữ nhân, ngươi thực quá kỳ quái, ăn đồ ăn có cần rửa tay sao?”
Ngự Thiên Dung khẽ cười nói, “Ta mặc kệ, dù sao đi ăn với ta, phải rửa tay trước.
”
Ách! “Vậy chúng ta mang về nhà ăn!” Thiếu bang chủ nói xong liền định nhét thức ăn vào túi áo.
Một chiếc đũa đánh tới, “Muốn lấy đem về cũng được, nhưng phải rửa tay trước!”
Thiếu bang chủ trừng mắt, Tiểu Tứ Tứ vội vàng kéo hắn, “Thiếu bang chủ, vị phu nhân này nói có lý, chúng ta là khách, khách tùy chủ mà, đi thôi, đi rửa tay thôi!”
Ánh mắt thiếu bang chủ khẽ chuyển động, không biết nghĩ tới cái gì, rốt cục gật đầu đi rửa tay.
Lúc trở về, mấy đứa nhỏ ngồi xuống quanh cái bàn, nhìn nhau vài lần liền không hề khách khí, bắt đầu lang thôn hổ yết… Một bàn đầy bánh rất nhanh bị ăn sạch, Ngự Thiên Dung thấy vậy lại cho Trì Dương đi gọi người dọn lên một bàn nữa.
Tiểu Tứ Tứ ăn có vẻ nhã nhặn, giương mắt liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, thấy nàng đang ăn chậm rãi, động tác tao nhã vừa thấy chính là bộ dáng của một phu nhân nhà giàu, âm thầm cân nhắc là phu nhân nhà nào, sao trước kia mình không để ý?
“Tiểu quỷ, tay ngươi không thành thật nga!” Bỗng nhiên Ngự Thiên Dung cười tủm tỉm nhìn về phía thiếu bang chủ.
Thiếu bang chủ trợn to mắt, nhìn Ngự Thiên Dung, “Làm sao ngươi biết?”
“Đây là bí mật, tiểu quỷ, ngươi thua rồi nha!”
Ách! Tiểu Tứ Tứ âm thầm mắt trợn trắng, bọn họ thiếu bang chủ sao lại nóng vội như vậy, mọi chuyện còn chưa xong đâu, liền động thủ.
Không bị phát hiện mới là lạ!
Chỉ thấy thiếu bang chủ bọn họ mơ hồ sờ sờ đầu, ngơ ngác hỏi, “Người ta không phải nói hành động lúc không thể ngờ, có thể càng dễ dàng mê hoặc địch nhân, đạt được thành công đó sao? Sao ta dùng lại không được?”
Phốc ——
Tiểu Tứ Tứ thành công hôn mê, không hổ là thiếu bang chủ nhà bọn họ, xằng bậy cũng có đạo lý!
Ngự Thiên Dung mỉm cười, tán thưởng gật gật đầu, “Ngươi nói rất có đạo lý, đáng tiếc,