“Bạch lão đệ, nếu đã cho nàng năm trăm lượng bạc, vậy thì xem như đã không còn nợ, như thế nào…”
“Trần đại nhân đã quên, Hoàng Thượng treo giải thưởng là một ngàn lượng, nàng nói nàng chỉ cần năm trăm lượng, phần còn lại cho ta, nhưng đổi lại nàng muốn một điều kiện, sau này nàng sẽ có lúc cần ta ra tay tương trợ, đương nhiên, ta cũng đã nói không làm chuyện thương thiên hại lí..”
“Nga, nàng thật đúng là thông minh! Chẳng lẽ hội đấu giá kia của nàng lại có giá trị năm trăm lượng?”
Bạch tri phủ thản nhiên nhún vai: “Cái này ta không rõ lắm, dù sao nàng sẽ không làm cho mình chịu thiệt.”
…
“Phu nhân, ngươi có phải là muốn mượn Bạch tri phủ uy tín để quảng bá?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười: “Thông minh, tục ngữ nói, mỗi một món hàng đều phải được tô hồng, đều phải được tuyên truyền, có một bài tử tuyên truyền to như hắn, ta làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi, dù sao lần trước hắn cũng đã đáp ứng ta sau này sẽ trả một lần nhân tình.”
Chẳng lẽ phu nhân khi đến hỗ trợ Bạch tri phủ đã nghĩ tới chuyện hôm nay? Vào thời điểm ấy đã bắt đầu tìm cách tổ chức hội đấu giá?
Lát sau lại nghe Ngự Thiên Dung nói: “Băng Toàn, ta nghĩ ta còn cần một ít hộ vệ bên cạnh, không biết ngươi có đề nghị gì không?”
“Phu nhân có yêu cầu gì?”
“Hộ vệ thôi, đương nhiên là phải xứng chức, trung tâm, võ nghệ cao cường, bằng không thì dùng làm cái gì?”
Tịch Băng Toàn có điểm do dự nói: “Phu nhân, hết thẩy các chân chính cao thủ đều rất ít người chịu nguyện ý làm hạ nhân, mà hộ vệ thì phải là những nhà quyền quý mới dưỡng được…”
Ngụ ý, nàng không có đủ tiền để dưỡng những người đó.
Ngự Thiên Dung khinh cười rộ lên: “Quả nhiên là bạc không đủ nhiều a! Xem ra ta phải kiếm nhiều tiền mới được, bằng không, đến lúc ngươi đi, ta liền không có ai bảo hộ.”
Tịch Băng Toàn nghe vậy, giật mình một chút: nàng lo lắng an nguy sau này sao? Hộ Quốc tướng quân đã hưu nàng, còn đem hai tay nàng suýt chút nữa là phế đi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa bọn họ đều đã chấm dứt, Hộ Quốc tướng quân theo lý sẽ không đến làm khó nàng mới phải.
Bất quá, tên hắc y nhân lần trước thực khả nghi, hắn còn chưa tra ra kẻ sai sử chân chính phía sau, nếu vậy đến lúc mình ly khai, xác thực không an toàn, “Phu nhân, ta sẽ giúp ngươi lưu ý tìm người.”
“Hảo, hy vọng ngươi cũng thừa dịp hiện tại có thời gian dạy cho Duệ Nhi nhiều một chút, để hắn trở thành một đứa nhỏ văn võ song toàn.”
“Ta hiểu.”
…
“Tránh ra, tránh ra ——” Trên đường cái bỗng nhiên truyền đến một trận thét to.
Tịch Băng Toàn che Ngự Thiên Dung, vọt đến ven đường: “Phu nhân cẩn thận, có xe ngựa hướng lại đây.”
Cư nhiên trên đường cái kinh thành lại phóng ngựa xe chạy như điên, người này cũng quá kiêu ngạo, luật pháp của Ly Quốc đã quy định, trừ bỏ quân tình khẩn cấp, còn không