“Vân Nhi!”
Bùi phu nhân vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Cốc Vân bị tức đến sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ, vội chạy lại đỡ nàng, “Vân Nhi, con làm sao vậy?”
Cốc Vân nước mắt trào ra, nhào vào lòng Bùi phu nhân, ô ô khóc lên, “Mẫu thân, con không muốn sống, phu quân cư nhiên vì một người ngoài mà vu cho người của con là trộm này nọ, thế này chẳng phải ám chỉ chủ tử như con tay chân không sạch sẽ sao? Như thế, con còn có mặt mũi nào ở lại Bùi gia? Ô ô… Một khi đã như vậy, con còn không bằng lấy một tờ hưu thư về nhà mẹ đẻ!”
“Nói bậy! Con là Bùi gia thiếu phu nhân, ai dám oan uổng con, ta sẽ trị hắn.
Con đừng khóc, cẩn thận khóc mệt thân mình, không tốt cho đứa nhỏ trong bụng a!” Bùi phu nhân trừng mắt liếc Bùi Nhược Thần, cho dù có chuyện gì cũng không thể kích thích đến Vân Nhi a, nếu đả thương đến bảo bối tôn tử của bà thì làm sao?
Bùi Nhược Thần quay mặt đi chỗ khác, không mở miệng.
“Nhược Thần, con còn không mau giải thích với Vân Nhi!”
“Nương, con còn có chuyện cần xử lý, đi trước.
Về phần người hầu kia, nếu ai có chứng cớ chứng minh hắn là trong sạch, con sẽ thả người, nếu không, liền nhốt ở địa lao đến chết đi!”
“Nương a ——” Cốc Vân ở trong lòng Bùi phu nhân nhịn không được lớn tiếng khóc lên.
Bùi phu nhân gấp đến độ trái tim như bị nhấc lên, nhưng con mình lại cứ như người ngoài, thản nhiên chạy lấy người! “Vân Nhi, đừng khóc, ôi, tiểu tổ tông của ta a, con đừng khóc, làm tổn thương đến đứa nhỏ thì làm sao bây giờ a! Tên nghịch tử kia, ta nhất định giáo huấn hắn, bảo hắn phải nhận sai! Con cũng đừng khóc a!”
Cốc Vân hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Bùi phu nhân, “Nương, nương nói con không tốt chỗ nào, sao lại không bằng Ngự Thiên Dung kia, vì sao phu quân lại vì mấy bức tranh của nàng mà oan uổng người của con?”
“Không có, không có, con là thiên kim tiểu thư, nay lại là Bùi gia thiếu phu nhân nhà chúng ta, nàng ta chỉ là một hạ đường phụ, làm sao so được với con! Ai… chính là, con cũng phải thông cảm, Nhược Thần là một người rất trọng chữ tín, xảy ra chuyện như vậy hắn tất nhiên cảm thấy mất mặt mũi, thế nên mới kích động, tâm tình phiền táo, làm việc cũng dễ dàng sai lầm, con cũng phải thông cảm hắn a!”
Cốc Vân ủy khuất nhìn Bùi phu nhân, “Nương, con cũng hiểu phu quân, nhưng phu quân lại còn nói đồ của Ngự Thiên Dung cũng là đồ của hắn, lời này, nương nghe đi, tính cái gì thôi! Ô ô…”
“Ai nha, đứa nhỏ kia khẳng định là nói bậy, con đừng thương tâm, một hồi nữa ta sẽ đi mắng cho hắn tỉnh.
Được rồi, được rồi, ta sẽ đi đòi lại công đạo cho con.
Con đừng thương tâm a!”
Thật vất vả khuyên con dâu trở về phòng, Bùi phu nhân lại vội vã tới thư phòng của Bùi Nhược Thần, tìm con tâm sự…
“Nhược Thần a, con nể tình Vân Nhi hiện tại đang mang cốt nhục của Bùi gia mà thu liễm tính tình của con một chút không được sao? Cho dù thật là tên người hầu kia làm, con cũng đừng xử trí quá kích động a, tốt xấu cũng phải cho Vân Nhi vài phần mặt mũi a! Con thế này, nếu vạn nhất chọc tức nàng, ta biết tìm tôn tử của ta ở đâu?”
Bùi Nhược Thần trợn trắng mắt, mẫu thân nhà mình, xem ra là thèm tôn tử đến mức lú lẫn! Ai…
“Nhược Thần