Mười mấy bóng người đồng thời xông lại gần đám người Bùi Nhược Thần, vài bóng đen khác tới gần xe ngựa, ném đuốc vào trong xe ngựa.
Vì để nhẹ nhàng thoải mái, trên xe ngựa chỉ toàn lụa, trúc và gỗ.
Nói chung, rất dễ cháy.
Lại thêm có gió trợ hỏa, nháy mắt đại hỏa hừng hực dấy lên.
Gã hắc y nhân bịt mặt cười ha ha, hết sức đắc ý, tựa hồ thấy được cảnh tượng người bên trong giãy dụa trong biển lửa, cầu xin tha thứ.
Gã đồng thời nhìn về phía Bùi Nhược Thần, không ngoại ý muốn thấy sắc mặt Bùi Nhược Thần trầm xuống, bởi vậy càng thêm đắc ý điên cuồng cười rộ lên, “Ha ha ha, Bùi Nhược Thần, thế nào, ta rất tốt đúng không, trước đưa nữ nhân ngươi đi, để ngươi trên đường đến hoàng tuyền không tịch mịch!”
Nhưng tiếng cười của gã quàng quạc một hồi liền ngừng lại.
Tiếng gỗ bị lửa đốt bập bập bùng bùng vang lên không dứt, nhưng ngoài âm thanh đó ra lại hoàn toàn không còn tiếng gì khác.
Nếu bên trong có người sống thậm chí là thi thể, ít nhất phải có mùi gì a, đây là có chuyện gì?
Một tia sét lóe lên, mưa to hạ xuống!
Dưới ánh chớp chiếu rọi, cơ hồ tất cả mọi người đều thấy một hiện tượng khó có thể tin: một bóng người mơ hồ, đột nhiên bay lên đỉnh xe ngựa, thoáng hiện ở giữa không trung như quỷ mỵ.
Bọn họ thực chưa từng gặp qua trình độ khinh công này, nhịn không được hoài nghi, người nọ là tiên, hay là quỷ mị biến ảo mà thành?!
Chỉ có Bùi Nhược Thần thưởng thức nhìn thân ảnh kia, thẳng đến khi nàng bay xuống ba con thiên lý mã trước xe ngựa, lưu loát chặt đứt dây cương, ngồi lên một con, quay đầu nhìn Bùi Nhược Thần, trêu đùa: “Vật bảo vô giá của ngươi, ta mang đi trước nha!”
Bùi Nhược Thần ngẩn ngơ, lập tức trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Nhiều chuyện!” Ý của hắn là trách Ngự Thiên Dung xen vào việc của người khác, muốn giúp hắn phân tán lực lượng kẻ địch.
Nhưng vào đến tai bọn hắc y nhân lạ thành Bùi Nhược Thần đưa bảo vật tùy thân cho nữ nhân của hắn, ý đồ mang đi.
Ma Âm công tử là người lừng lẫy nổi danh trong giang hồ, bảo vật của hắn có thể không khiến người ta mơ ước sao? Cho nên, gã thủ lĩnh hắc y nhân kia lập tức vung tay lên, “Năm người các ngươi, đuổi theo ả!” Mục đích đương nhiên là muốn lấy bảo vật.
Bùi Nhược Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không nói hai lời, ống sáo đặt lên môi, nhẹ nhàng thổi.
Tiếng sáo kia, tựa như kẻ truy hồn, chấn nhiếp người xung quanh, giống như đao đoạt mệnh, từng đao từng đao lăng trì trên người những kẻ nghe phải…
Dù bọn hắn là sát thủ bậc nhất, bực ma âm này cũng khiến tâm thần bọn họ chớp lên, hiển nhiên, Bùi Nhược Thần đang tức giận, vừa thổi liền vận dụng bảy thành công lực.
Gã hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, “Giết!”
Bọn họ tưởng nhanh chóng giết Bùi Nhược Thần, mà Bùi Nhược Thần vẫn thảnh nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ, tiếng sáo lại càng thêm bén nhọn.
Dần dần, chung quanh hắn cư nhiên nổi gió lên, xoay tròn từ chân đến đầu, chẳng khác nào lốc xoáy trên biển.
Gió xoáy dần dần lan rộng ra, kiếm trong