Bỗng nhiên, cự xà kia tựa hồ không kiên nhẫn, vụt một tiếng, bay lên không, đánh úp về phía Ngự Thiên Dung, giương mồm máu to tựa hồ định một ngụm nuốt luôn Ngự Thiên Dung.
Bùi Nhược Thần rút kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tiến lên, “Súc sinh, thân thể chỉ có to béo hơn bình thường thôi, cư nhiên dám đụng đến người của Ma Âm công tử ta!”
Kiếm khởi huyết phi, chỉ trong nháy mắt, kiếm của Bùi Nhược Thần đã vung lên hơn mười nhát, đầy trời huyết vũ buồn bã hạ xuống.
Bùi Nhược Thần vẩy máu dính trên kiếm, mắt lạnh nhìn con cự xà đã bị phân thây, hừ nhẹ một tiếng.
Ngự Thiên Dung nhìn trợn tròn mắt, vừa xuất chiêu liền phân thây con cự xà to hơn đùi bọn họ, chiều dài tuyệt đối vượt quá hai mươi thước! Công lực cỡ này quả nhiên là đáng sợ!
Lúc trước mình còn vì khinh công có chút tiến bộ mà mừng thầm, nay xem ra, mình căn bản chính là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng!
Bọn dị thú khác thấy con cự xà bị phân thây dễ dàng như vậy, thậm chí ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp ra, không khỏi đều lui về phía sau, có thậm chí có con trực tiếp chạy trốn.
Có sinh vật nào trong Bách Thú Vực Sâu không phải là bảo bối? Bọn chim quý thú lạ kia đều có nhất định linh tính, biết bản thân không có khả năng ăn được con mồi, chúng nó cũng sẽ không để chính mình chịu chết.
Sau đó, dưới dâm uy của hai phi hổ đại ca, lại thêm một đám bị bức đi, cuối cùng chỉ còn lại hai chúng nó đi theo bên cạnh Ngự Thiên Dung, dụng ý không cần nói cũng biết, là muốn mê dược a!
Ách, không đúng, đối với chúng nó mà nói, kia không phải là mê dược, mà là một loại đan dược, có thể xúc tiến chúng nó thăng cấp, chỉ là hai con người này không biết thôi.
Vì thế, Ngự Thiên Dung còn thập phần buồn bực, nàng không thích bên cạnh có hai con phi hổ đi theo a!
Nhưng thật ra Bùi Nhược Thần có nhìn ra chút manh mối, bảo Ngự Thiên Dung để mặc cho hai con phi hổ đi theo, dù sao hắn ở ngay bên cạnh nàng, sẽ cam đoan nàng không có việc gì!
Hai người đi xuyên qua một rừng cây, đồng loạt giật mình, cảnh tượng trước mắt bọn họ là thật sự là quá đẹp!
Gió lạnh gào thét, toàn bộ rừng phong như biển máu ba đào, cuồn cuộn không dứt, phập phồng không thôi.
Ngàn vạn lá phong đỏ sẫm vô lực kháng cự gió đông hiu quạnh, lìa cành mà bay, tạo thành vô số tiên diễm huyết hoa hòa vào thiên địa…
Trước rừng phong, có một người mặc quần áo màu lam nhạt, đón gió mà đứng.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đó như vậy, nhưng toàn thân lại như đại hải ba đào xanh thẳm cuồng quay, gào thét phập phồng, cuồn cuộn nhộn nhạo, không hết không dừng.
Một cái là biển máu, một bên là lam ba quang, hợp lại với nhau tạo thành một loại lệ khí hài hòa quái dị.
Phía sau hắn còn có bốn hoàng y thị nữ* cung kính đứng, khí thế nghiễm nhiên sừng sững.
Ánh mắt Bùi Nhược Thần chợt lóe, ẩn trong giọng nói có một chút vui sướng, “Không thể ngờ chuyện Bách Thú