Nam tử áo lam biến sắc, nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Ngươi có Hóa Cốt Tán?”
Ách, sao hắn vừa nghe đã biết rồi? Ngự Thiên Dung nhún nhún vai, “Ngươi biết nhiều như vậy, còn hỏi làm gì!”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn nam tử áo lam mắt một cái, ánh mắt đột nhiên chợt lóe, đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, “Các hạ gọi sai rồi, nàng không phải cô nương, là phu nhân!”
Nam tử áo lam ngẩn ngơ, nhìn hai người bọn họ, “Nguyên lai là vợ chồng, trách không được ngay cả thủ đoạn giết người ngoan tuyệt đều giống nhau đến thế.”
Ai với ai là vợ chồng a! Ngự Thiên Dung trợn trắng mắt, “Ai nói chúng ta là vợ chồng? Nói lung tung!”
Ngạch! Áo lam nam tử ngẩn ra, không phải sao? Kia hắn ——
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Nàng là phu nhân, nhưng không phải phu nhân của ta.”
Thế này không phải là đùa giỡn người ta sao! Nam tử áo lam dù có tu dưỡng thế nào, cũng không nhịn được một trận buồn bực, “Các ngươi là loại người nào? Vì sao đến Bách Thú Vực Sâu? Có mục đích gì?” Hắn nhìn ra được hai người kia căn bản là không chịu chút tổn hại nào, nếu là bị đuổi giết đến mức rơi xuống vực, sao lại không hề bị thương? Cho nên, hắn đoán, bọn họ là có mục đích, tuy rằng đã trăm năm qua mới có một người dám mạo muội xuống đây săn dị thú, nhưng khó bảo toàn sẽ có vài kẻ tài cao mật lớn lại tham lam sẽ không sợ chết tiến đến.
Bùi Nhược Thần cười mà không đáp, Ngự Thiên Dung thì cực kì buồn bực chỉ vào Bùi Nhược Thần, oán hận nói: “Mục đích? Tới nơi này thì có mục đích gì chứ! Chúng ta là bị người ta đuổi giết, sau đó người này gặp phải khắc tinh, biết không thể thắng, dù có đánh cũng thể thoát, nên kéo ta cùng nhảy xuống vực!”
A? Đánh cũng thể thoát! Nam tử áo lam đánh giá Bùi Nhược Thần, ánh mắt tràn đầy không tin.
Lúc giao thủ ban nãy, hắn rõ ràng phát hiện nam nhân này thực lực rất mạnh, cho dù bị mấy chục cao thủ giang hồ vây công cũng không nhất định sẽ thất bại, sao lại không thể thoát thân? Còn lựa chọn nhảy xuống vực?
Thật sự là nói không thông, giải thích duy nhất chính là hắn tin tưởng mình nhảy xuống sẽ không chết, còn có thể thu được ưu việt khác! Nghĩ đến đây, ánh mắt nam tử áo lam nhìn về phía Bùi Nhược Thần không khỏi trở nên sắc bén, “Xem ra các hạ sớm đã có tính toán?”
Bùi Nhược Thần khẽ cười một tiếng, “Vốn không có tính toán, bởi vì dù có kế hoạch cũng không thể cản nổi biến hóa.
Vốn là tính thà làm ngọc vỡ, bất quá, không ngờ có thể tuyệt cảnh phùng sinh*.
Sau đó lại gặp các ngươi, đánh vỡ lời đồn về Bách Thú Vực Sâu trên giang hồ, có thể nói, hiện tại, ta lại có tính toán.”
* tuyệt cảnh phùng sinh: trong tình cảnh nguy hiểm nhưng vẫn có đường sống
“Các hạ thật đúng là thẳng thắn thành khẩn a! Tựa hồ cũng rất tự tin thực lực của mình có thể ở Bách Thú Vực Sâu muốn làm gì thì làm!”
“Sai, ta đối Bách Thú Vực Sâu này không có hứng thú, lại càng không muốn ở tại chỗ này muốn làm gì thì làm, chỉ là nghĩ nên đi lên thế nào, đương nhiên, thuận tiện mang theo vài món thu hoạch ngoài ý muốn cũng không ngại.”
Gì, nói thế này là thế nào? Ngự Thiên Dung càng nghe càng tức điên lên, bởi vì, càng nghe lại càng cảm thấy Bùi Nhược Thần nhảy vực không phải vì tự sát, mà là có mưu đồ khác! Cũng phải, hắn phúc hắc như vậy, sao có thể dễ dàng tự sát như vậy đâu! Nàng căm tức chính là hắn thích làm cái gì thì tự mình đi làm đi, việc gì phải kéo mình làm đệm lưng?
Nam tử áo lam tựa hồ rất thưởng thức thần thái bình tĩnh của Bùi Nhược Thần, “Các hạ có bực này khí độ thật khiến cho Lan