Lan Bác Thiên gật gật đầu, gọi một thị nữ đi mời Ngự Thiên Dung đến, bất quá khi hắn nhìn thấy vẻ dị thường sáng ngời trong mắt mẫu thân nhà mình, tò mò mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Từ lúc đi ra từ
trong bụng mẹ, kể từ khi hắn có trí nhớ, vốn chưa từng thấy ánh mắt mẫu thân nhà mình có lúc thần thái sáng láng như thế.
Một lát sau, thị nữ bên ngoài báo, “Lão phu nhân, nô tỳ đã mời Ngự phu nhân tới.
”
Ngự Thiên Dung đẩy cửa đi vào, chậm rãi, tò mò nhìn ngắm xung quanh, sau đó cảm nhận được một đôi ánh mắt nóng cháy, quay mặt nhìn sang, thấy một lão phụ nhân, chừng tám mươi tuổi! Bất quá, vì sao khi nhìn thấy cặp mắt kia, nàng cư nhiên có một loại cảm thụ khác thường?
“Tiểu thư, ngươi có biết một nơi tên là Trung Quốc? Hoặc là có biết vài người, tên là Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình?”
Oanh ——
Đồng hương a!!!
Người Ngự Thiên Dung nhịn không được run lên, “Ta biết, còn biết ở nước Mỹ có Nhà Trắng, còn có Chiến Tranh Thế Giới…”
Quan Thanh Thu nghe vậy, thân thể cũng run lên, thậm chí còn kích động so với lúc nhắc tới con gái.
Bà lão lệ tung hoành đến gần Ngự Thiên Dung, sau đó, hai người làm một động tác khiến Lan Bác Thiên và Lan Tĩnh đều mở rộng tầm mắt: Hai người họ, hai nữ tữ hẳn là mới lần đầu gặp mặt, đứng đó ôm nhau!!!
Bọn họ đây lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân nhà mình càn rỡ như thế này a! Vì thế, hai thúc cháu bọn họ, đều cùng dụi dụi mắt.
Đây vẫn là vị mẫu thân luôn như chim nhỏ nép vào người phụ thân, ở trước mặt bọn họ thì ôn nhu như nước đó sao?
Đây vẫn là vị tổ mẫu hiền lành dịu dàng đó sao?
Bọn họ không có nằm mơ đi?
Thật lâu sau, Quan Thanh Thu mới ý thức được đám con cháu mình đều ở đây, vội vàng ho nhẹ hai tiếng che dấu xấu hổ, “Ừm, à, vị tiểu thư này là một vị tri kỉ… ừm, cháu gái của tri kỉ, cho nên, các con đi làm việc đi, để ta tiếp vị tiểu thư này là được rồi!”
Gì? Tri kỉ? Lan Bác Thiên hồ nghi nhìn mẫu thân mình, trước kia vốn không nghe mẫu thân nói có bạn tri kỉ gì đâu a?
“Khụ khụ, các con còn không đi?” Quan Thanh Thu bãi cái giá trưởng bối uy nghiêm ra, trừng mắt nhìn bọn họ.
Tuy rằng rất nghi hoặc, Lan Bác Thiên vẫn cùng cháu rời đi, thế giới này thật đúng huyền huyễn!
Con, cháu vừa đi, Quan Thanh Thu lập tức thở dài một tiếng, “Ta còn tưởng rằng đến chết cũng sẽ không gặp được… Gặp được đồng hương! Ngươi là thế nào đến?”
Ngự Thiên Dung có điểm quýnh, rầu rĩ nói: “Ta là nhất thời trượt chân… Vô ý rơi xuống núi! Ha ha!”
Nhất thời trượt chân? Quan Thanh Thu nghi hoặc nhìn nàng, “Xui xẻo như vậy sao? Ta vậy là còn may, là thầy thuốc tuyên bố ta bị bệnh nan y, ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhảy xuống biển —— sau đó…”
Ngự Thiên Dung ghen tị nhìn bà, “Lão bà bà, ngươi thật đúng là may mắn a, đây rõ ràng là trọng sinh a! Ai… ta là đi vẽ phong cảnh, vẽ phong cả a, cứ như vậy trượt một cái—— ai… thật sự là bất đồng mệnh! Đúng rồi, lúc ngươi tới đây là mấy tuổi?”
“Ở nơi đó, ta mười chín tuổi, lúc đến đây mới mười tuổi! Đã qua bảy mươi hai năm!”
Ngự Thiên Dung bội phục nhìn bà, “Lợi