Bùi Nhược Thần không chút lãng phí thời gian, lập tức liền bay về phía Tam Sắc Quả, tay phải vừa vờ hái xuống, không ngoài dự đoán, một bóng đen xuất hiện, một trận cuồng phong trong nháy mắt tập kích
Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần đắc ý cười, tay trái tung ra dải lụa của Ngự Thiên Dung.
Xoát một cái, Tam Sắc Quả đã không còn quả!
Lão tinh tinh đầu tiên là sửng sốt, lập tức tức giận đến cái mũi đều nhanh xịt hơi nước, tiểu tử này cư nhiên tính kế trước mặt nó!
Mấy trăm năm nay, chưa từng có ai dám miệt thị uy phong của nó như vậy?
Nó nổi giận, cuồng phong gào thét, thế công như sóng biển rào rạt, từng đợt từng đợt đánh về phía Bùi Nhược Thần.
Bùi Nhược Thần khẽ đổi sắc, quá mạnh, để tạo ra sức gió này cần có nội lực rất cao thâm! Quả thực dù công lực của hắn có tăng lên gấp hai cũng không bằng nó a!
Trên thực tế xác thực không phải gấp hai, bởi vì công lực lão tinh tinh là gấp bốn!
Ngự Thiên Dung đứng xa xa nhìn mà trái tim đều thót lại, đây là cái thứ công phu gì a!
“Các ngươi có biết nhược điểm của nó không?”
“Tử huyệt của lão tinh tinh nằm ở vai phải, bất quá, người có thể tới gần hắn nửa thước mà bị giết, cơ hồ không có.” Chim mái không chút khách khí trả lời.
Vai phải? Ngự Thiên Dung tập trung ánh mắt quan sát thế cục, công lực của Bùi Nhược Thần căn bản không cùng cấp bậc với người ta, lại đánh thế nào cũng sẽ thua, nói không chừng tánh mạng cũng sẽ không có! Làm sao bây giờ? Nàng có thể dùng loại võ công gì vừa có thể hỗ trợ vừa không liên lụy Bùi Nhược Thần?
Bỗng nhiên, ba chữ “Sưu Hồn Kiếm” hiện lên trong đầu nàng!
Đúng rồi, Sưu Hồn Kiếm, một loại kiếm pháp cực kì âm độc.
Cái tên “Sưu hồn” của nó quả thật không hề giả, xác thực có thể sưu hồn dọa phách, cho dù kẻ đó là tên côn đồ ác bá nhất đẳng cũng không thể chịu được.
Sau khi bị loại kiếm pháp này mê hoặc, sẽ tạm thời mất đi lý trí, hỏi gì nói đó, hiệu lực tuyệt không kém Thành Tâm Hoàn.
Nếu đâm trúng, lập tức khí huyết đi ngược chiều, ngũ tạng lục phủ khó chịu như thể bị trùng cắn xà chui, khiến người ta cảm thấy sống không bằng chết nhưng lại không thể chết.
Không thể đến gần nó, nàng đành mê hoặc nó trước vậy! Ngự Thiên Dung rút kiếm ra, chọn phương hướng mà lão tinh tinh có thể thấy, múa thật tỉ mỉ từng chiêu thức của Sưu Hồn Kiếm học được trong Tuyệt Học Động…
Bùi Nhược Thần lúc này đã thu liễm ngạo khí của mình, hắn rốt cuộc đã chân thật cảm nhận được thế nào gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên! Nếu nói lúc trước Tam thúc của Lan Tĩnh khiến hắn kinh ngạc, thì lúc này lão tinh tinh tuyệt đối đã hung hăng cảnh báo hắn!
Bị lão tinh tinh ép sát từng bước về sau, Bùi Nhược Thần rốt cuộc lĩnh ngộ đến một sự thật: Kẻ mạnh không cần quá nhiều chiêu thức để trở thành vô địch.
Chiêu thức của lão tinh tinh thực giản dị, thậm chí là lặp lại rất nhiều lần, nhưng thứ duy nhất không đổi chính là khí lực của nó, chỉ cần bị đánh trúng một chưởng, phỏng chừng hắn sẽ thương tàn.
Trong khi đó, sức công kích của hắn đối với nó có vẻ rất vô lực, cho dù đâm trúng, lão tinh tinh kia cũng tỏ ra bản thân là da dày thịt béo, một nhát kiếm chẳng khác nào gãi ngứa cho nó, nhất là vẻ hưng phấn trong mắt lão tinh tinh tựa hồ muốn nói: đã lâu rồi không hoạt động xương cốt, khó có dịp tiểu tử này đến đây, ta nhất định phải chơi thật tận tình mới được!
Đồng thời, ánh mắt lão tinh tinh còn không ngừng liếc về phía Ngự Thiên Dung, tiểu nha đầu này cũng rất có ý, cư nhiên có thể múa ra một bộ kiếm pháp hay, không tệ a, đáng tiếc, công lực không đủ, chỉ có