Ngự Thiên Dung còn đang nghi hoặc, Bùi Nhược Thần lại nói: “Vũ lực không địch lại, đương nhiên chỉ có thể dùng trí, bất quá, trí thôi, liền xem vào ngươi!”
Ách, thằng nhãi này, tuyệt đối là cố ý làm khó dễ mình! Ngự Thiên Dung cảm giác được một tia địch ý, còn có một chút ý trả thù… Sao lại thế này? Nàng hình như không đắc tội hắn a? Ngự Thiên Dung buồn bực sờ sờ mũi, địch ý là thật đúng là không hiểu ra sao!
Ngự Thiên Dung quả thật không biết nàng từng đắc tội rất lớn với Bùi Nhược Thần.
Nếu không phải nàng lần đó âm thầm ra tay giúp Bạch tri phủ phá án, như vậy, Bùi Nhược Thần đã sớm chiếm được quốc bảo của Ly Quốc, triển khai kế hoạch trả thù của mình.
Đương nhiên, nếu Ngự Thiên Dung không phá hư, cũng không có những diễn biến sau này giữa hai người bọn họ.
Cho nên, món nợ đó tuy rằng không thực để ý nhưng trong lòng vẫn khó chịu! Đương nhiên chuyện này là nói sau.
Dù sao Ngự Thiên Dung tuy rằng buồn bực, lại không rối rắm nhiều lắm.
Bùi Nhược Thần muốn lấy Tam Sắc Quả vốn là vì nàng, mình nếu có thể giúp mà không chịu tận lực thì chẳng phải là rất ích kỷ? Cho nên người nào đó đã bắt đầu nhíu cặp mày thanh tú lại, thầm tự hỏi nên dùng trí thế nào…
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tinh thuần kia khẽ hiển lộ ưu tư, nàng cứ như vậy lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt mơ hồ, thần trí tựa hồ đã sớm bay tới một biển mây xa xôi nào đó.
Bùi Nhược Thần nhìn, nhìn một hồi lại biến thành có chút ngây ngốc.
Nàng lúc này như hoàn toàn lột xác, hai tròng mắt màu lam nhạt độc đáo kia như đang tỏa ra vầng sáng nhu hòa, cái mũi khéo léo, cặp môi dày vừa phải, khẽ gợi lên nụ cười nhàn nhạt, tựa như một ngày âm hàn dục tuyết.
Những lọn tóc đen dài để xõa hai bên khuôn mặt trắng nõn đẫy đà, hiện ra một loại vẻ đẹp đoan trang tinh thuần.
Giờ phút này, nàng đâu còn yếu đuối như trước kia, càng không có ánh mắt oán trời trách đất.
Giờ phút này, nàng đã là một viên minh châu tỏa sáng!
“Có!” Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung vỗ đầu mình, hoan hô một tiếng, nhìn Bùi Nhược Thần, “Ta nghĩ ra rồi, chúng ta có thể sử dụng kế điệu hổ ly sơn!”
Bùi Nhược Thần lắc đầu, “Chỉ sợ nó không chịu rời đi nơi đó.”
“Cho nên a, chúng ta phải quy động hết mọi tài nguyên hiện có, ví dụ như Tán Hồn Tán trên người ta.
Đây là loại mê dược mà Độc Quái đặc biệt dặn ta nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì trăm ngàn đừng dùng.
Nó không chỉ vô sắc vô vị, mà còn mạnh hơn mê dược bình thường gấp trăm lần, bất kể là người hay thú, ngửi phải mê dược này sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói.
Chỉ cần ngươi không kích thích kẻ trúng độc, thuốc này sẽ duy trì hiệu lực nửa canh giờ.
Nửa canh giờ cũng đủ cho chúng ta ăn cắp Tam Sắc Quả và rời đi Bách Thú Vực Sâu.”
Bùi Nhược Thần cả kinh, Tán Hồn Tán? Nếu là loại mê dược đến cả Độc Quái cũng phải cố kỵ thì hẳn chẳng phải là mạnh bình thường,