Ngự Thiên Dung được chim mái mang xuống dưới chân núi, hai phi hổ đã chờ ở đó từ lâu.
Khi thấy Ngự Thiên Dung bị trọng thương, cả hai đều cả kinh, tiểu tử kia đâu, chẳng lẽ đã bị giết?
Chim mái lần này thực ôn nhu đặt Ngự Thiên Dung xuống mặt đất, thấy hai phi hổ đứng đấy, có chút tò mò, “Các ngươi ở đây làm gì?”
“Chờ Bùi Nhược Thần a!”
“Làm chi?”
Phi hổ lấy ra hộp dược liệu, “Hắn nhờ chúng ta bảo quản mấy thứ này, rời đi Vô Dương Sơn.”
Hai phi hổ bước lại, đánh giá Ngự Thiên Dung, bỗng nhiên phi hổ lão Tứ nói: “Hỏa Hoa Quỳnh là thánh phẩm chữa thương, ta thấy, hay là cho nàng ta ăn một chút, bằng không, biết chờ tiểu tử kia tới lúc nào! Tâm mạch của nàng đã bị hao tổn, không chống đỡ được lâu lắm!”
Chim mái nghe vậy, hoảng sợ, này ——
Phi hổ lão Tứ cũng không chờ nó đáp ứng, bỗng nhiên xoạt một cái, biến thành một nam tử trung niên tráng kiện, tay mở ra hộp dược liệu, lấy ra vài cánh Hỏa Hoa Quỳnh, nâng Ngự Thiên Dung dậy liền nhét vào miệng nàng.
Đáng tiếc, Ngự Thiên Dung đang hôn mê, căn bản không nhìn thấy một màn kinh người này.
Sau khi cho Ngự Thiên Dung ăn Hỏa Hoa Quỳnh xong, phi hổ lão Tứ lại trở về nguyên hình, hai hổ một chim tiếp tục thủ hộ bên cạnh Ngự Thiên Dung.
Lúc Bùi Nhược Thần trở về đã là nửa canh giờ sau, nhìn thấy người nằm bất động trên mặt đất, lòng Bùi Nhược Thần chưa bao giờ đau đớn đến vậy.
Hắn bước tới nâng nàng dậy, tựa vào người mình, liền lập tức bắt mạch, kết quả khiến mặt mày hắn càng thêm khó coi… Cư nhiên bị thương tâm mạch!! Đáng giận! Lão cầm thú thiên đao vạn quả!
“Chủ nhân, chúng ta vừa mới cho nàng ăn năm cánh Hỏa Hoa Quỳnh —— “
Lòng Bùi Nhược Thần lập tức lạnh xuống.
Hỏa Hoa Quỳnh vốn là thánh phẩm chữa thương, nhưng đối với Ngự Thiên Dung, nếu chỉ dùng Hỏa Hoa Quỳnh thì đó chính là độc dược trí mạng, tuy rằng vẫn có tác dụng chữa thương, nhưng Triền Tâm Cổ Độc lại bị thúc dục một nửa, nói cách khác, nếu muốn giải cổ độc, đã trở nên thêm phiền toái, cũng thêm nguy hiểm!
Thấy Bùi Nhược Thần sắc mặt đột biến, chim mái lo lắng hỏi, “Chủ nhân, làm sao vậy?” Chẳng lẽ chúng nó làm sai? Không thể a, Hỏa Hoa Quỳnh quả thật là thánh phẩm chữa thương a!
Bùi Nhược Thần thở dài, giờ hắn thật không còn hứng trí đi trách móc với một con chim, hơn nữa, đã không có thời gian, “Có nơi nào có thể ẩn nấp không? Tốt nhất là có ôn tuyền*!”
* ôn tuyền = suối nước nóng
Ôn tuyền? Phi hổ lão Lục vừa nghe liền phấn chấn, “Ta biết có một nơi! Bất quá, ngươi đưa dược của nàng mà người đáp ứng cho Tứ ca ta mang về, Đại ca của ta đang chờ a!”
Bùi Nhược Thần không chút nghĩ ngợi lấy mấy bao thuốc từ trong người Ngự Thiên Dung ra, “Toàn bộ ở trong này, nếu các ngươi cần, về sau còn có thể nhờ một bằng hữu của nàng phối chế cho các ngươi, hiện tại, ngươi dẫn chúng ta đi ôn tuyền!”
Sau khi phi hổ lão Tứ cầm thuốc bột đi, lão Lục liền cõng Bùi Nhược Thần bay đến chỗ đại chiến với mỹ nhân ngư lần trước, theo một con đường nhỏ đi vào