Đêm khuya, trăng sao bị mây che mờ, hai con chim to vỗ cánh bay khỏi Bách Thú Vực Sâu thẳng lên chín tầng mây, dưới ánh trăng mênh mông bay về hướng tới kinh thành Ly Quốc…
Hai chữ Bùi Phủ xuất hiện trước mắt, Ngự Thiên Dung bất mãn nhìn hắn, “Vì sao không phải là về nhà của ta?”
“Bộ dáng hiện tại của ngươi thích hợp về nhà sao?”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Hứ, chỉ là tóc trắng thôi, đâu có cái gì to tát lắm! Ta nói nha, ngươi có phòng bị Phượng Hoa đi nữa cũng không cần phải đề phòng như vậy đi! Hắn có đáng giá để ngươi cố kỵ như vậy sao?”
“Đồng bọn một khi trở thành kẻ địch đều rất phiền toái, trừ phi ngươi ngay từ đầu đã dự đoán trước kết quả như vậy.
Mà ta, ngay từ đầu đều không nghĩ hắn sẽ phản bội ta!”
“Thế thì cũng không cần ta đi theo chịu xúi quẩy chung với ngươi a!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, “Vậy thì ngươi oán tên Phượng Hoa kia đi, ai bảo hắn coi trọng ngươi? Hắn khiến ta khó chịu, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn! Mà, từ trước đến nay, ta chỉ mới bắt được một nhược điểm của hắn: ngươi!”
Gì? Nàng? Phượng Hoa thích nàng? Giỡn cái gì vậy, tên Phượng Hoa miệng độc không chừa một ai kia cư nhiên thích nàng? Ha ha… “Chuyện đùa này tuyệt không buồn cười!”
“Ta không nói đùa.
” Bùi Nhược Thần nghiêm trang nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ, “Bất quá, tóc của ngươi giờ đã thành màu trắng, không biết hắn có chịu được không? Ừm, đây là một chuyện rất thú vị, ta nhớ tên kia tựa hồ không thích bạch lão thái bà!”
“Uy, ngươi nói chuyện phải biết chú ý một chút chứ, ta chỉ là tóc trắng mà thôi, làm sao là lão thái bà được?”
…
“Thiếu gia, nên nghỉ ngơi!” Trong viện bỗng nhiên truyền ra một giọng nói.
Bùi phủ ngoại trừ Bùi Nhược Thần còn có vị thiếu gia nào nữa? Ngự Thiên Dung nghi hoặc vươn người nhìn ra bức tường, mắt vừa thấy liền choáng váng: “Kia —— ưm ——” nơi đó sao còn có một Bùi Nhược Thần nữa?
Đáng tiếc, Bùi Nhược Thần một phen bưng kín miệng của nàng, “Suỵt, đừng lên tiếng.
”
“Ưm—— ửm——” Ngự Thiên Dung đưa tay chỉ chỉ bóng người trong viện Bùi gia.
Bùi Nhược Thần giương mắt nhìn lên, ánh mắt khẽ lạnh lùng, nhưng không khiếp sợ như Ngự Thiên Dung, “Bất biến ứng vạn biến, ngươi đừng lên tiếng để tránh đả thảo kinh xà!”
Ngự Thiên Dung kéo tay hắn ra, tính cho nàng chết ngạt a! Lại nhìn người ở trong viện kia, giống, y hệt, quả thực chính là giống nhau như đúc, chẳng lẽ là song bào thai? Không thể nào!
“Hắn chắc là người do Phượng Hoa an bài, ngươi đừng lộ ra.
Xem ra chúng ta vẫn là tìm khách sạn ở tạm đi!”
Phượng Hoa làm sao tìm được —— ách, chẳng lẽ là dịch dung, vậy cũng quá giống đi, ngay cả thân hình cũng giống nhau như đúc! Nếu không phải bên cạnh nàng còn có một người nữa, khẳng định cũng khó phân thiệt giả!
Bùi Nhược Thần kéo Ngự Thiên Dung rời đi, xuyên qua mấy con đường, đến gõ cửa một khách sạn.
Một tiểu nhị mắt buồn ngủ mông lung đi ra, “Ai a!”
“Chúng ta muốn ở trọ, hai gian phòng thượng hạng.
”
Tiểu nhị bị thanh âm lãnh liệt làm một chút, nhất thời tỉnh ngủ, mở to hai mắt tình âm thầm đánh giá hai người khách, nam nhân ngọc thụ lâm phong, nữ nhân dáng người xinh đẹp tuyệt trần, bất quá lại che mặt, toàn bộ đầu đều bị khăn voan đen vây quanh, chỉ có đôi mắt màu lam nhạt đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa khiến tiểu nhị cảm thấy hàn ý hạ đi phần nào.
“Tiểu nhị!” Bên tai lại truyền đến thanh âm