“Tên điên lớn mật, dám đả thương thiếu gia nhà chúng ta, ngươi có biết thiếu gia chúng ta là ai không?”
Triển Cảnh đang định lại ra tay giáo huấn bọn họ, lại bị Ngự Thiên Dung đưa tay ngăn lại, lạnh lùng nhìn mấy tên hộ vệ kia, “Hắn là ai thì liên quan gì đến chúng ta? Nếu hắn vẫn không biết nặng nhẹ, chết cũng đáng.
”
Đám hộ vệ của Lưu Huy ngày thường đi theo chủ tử hoành hành quen thói, có khi nào bị người khác xem thường như thế, huống chi trước mắt chỉ là một thiếu nữ tử* cùng một công tử ca** thoạt nhìn nhã nhặn vô hại, cùng lắm là có chút võ công, cho nên một người trong đám hộ vệ lập tức rút ra đại đao, xông lên báo thù cho thiếu gia nhà mình.
* thiếu nữ tử = nữ tử yếu đuối
** công tử ca = (là mình đoán) nam tử trẻ tuổi nhu nhược
Ngay lúc này, tên Lưu vô lại bị ngã trên mặt đất bỗng bừng tỉnh, hung hăng trừng mắt nhìn Triển Cảnh, quát vào mặt bọn thủ hạ: “Mấy người các ngươi là người chết hết rồi sao, còn không mau tiến lên hỗ trợ bắt lấy cô nương kia, bổn thiếu gia nếu không đùa chết nàng, ta sẽ không họ Lưu!”
Năm hộ vệ của Lưu Huy thu được lệnh, lập tức ùa lên.
Ngự Thiên Dung u nhã bước thong thả tới, đám hộ vệ cư nhiên một chút cũng không chạm được nàng, thậm chí ngay cả quần áo còn chưa đụng đến đã bị một cổ lực đánh bay ra ngoài, vài tiếng kêu đau đớn, thảm thiết liên tục vang lên.
Bùi Nhược Thần vẻ mặt như không có việc gì đi theo sau Ngự Thiên Dung.
Sắc mặt Triển Cảnh cực kì lạnh lẽo, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, người sáng suốt đều nhìn ra được hắn giờ phút hết sức muốn giết mấy người kia cho hả giận, nhưng tên Lưu vô lại là kẻ có mắt như mù, ỷ vào mình có đông người, nhặt lấy thanh đao trên mặt đất, nhào lên phía trước, hô to : “Để mệnh lại cho ta!”
Keng một tiếng, trường kiếm khỏi vỏ, dưới ánh nắng ấm áp phát ra ánh sáng chói mắt… Triển Cảnh đã không thể nhịn được nữa, bọn họ cư nhiên mắt mù không hiểu được phu nhân đã hạ thủ lưu tình, còn muốn lấy đao chém phu nhân? Hắn có muốn nhịn cũng không nhịn được nữa!
Ngự Thiên Dung còn chưa kịp kêu ngừng, Triển Cảnh đã muốn bay ra ngoài, hắn là quyết tâm giết những người đó! Đối với hắn mà nói, mạng người, thật sự không tính cái gì, nhất là loại rác rưởi này! Giết một cái ít một cái!
“Công tử thủ hạ lưu tình!”
Một tiếng gọi khẽ vang lên, một trường tiên* phá không đánh úp đến, cư nhiên linh hoạt cuốn lấy trường kiếm của Triển Cảnh, phải biết rằng kiếm của Triển Cảnh là thanh bảo kiếm sắc bén vô cùng, tuy rằng không đến mức chém sắt như chém bùn, nhưng đã là hàng thượng phẩm, hơn nữa nội lực của Triển Cảnh vốn thâm hậu, tuy chưa đạt đến cảnh giới chém sắt như chém bùn, nhưng vẫn có thể chém đá cứng như chém đất sét.
Vậy lúc này, thế nhưng không chém đứt được trường tiên của nữ tử nọ.
* Trường tiên = sợi roi dài
Màu áo lục y hấp dẫn tầm mắt mọi người, một nữ tử xinh đẹp, thân thể thướt tha đứng thẳng đối diện Triển Cảnh, tươi cười đầy mặt, “Công tử, mạng người quan thiên, mặc kệ có chuyện gì cũng không nên ra tay nặng như vậy a!”
Triển Cảnh lạnh lùng nhìn nữ tử nọ, “Cô nương vì sao muốn xen vào việc của người khác?”
“Ta là không đành lòng