Dừng một hồi, Ngự Thiên Dung bỗng nhiên nhìn Triển Cảnh từ trên xuống dưới, “Chuyện đầu tóc của ta tạm thời mặc kệ, dù sao cũng không có việc gì..
Ta hỏi ngươi a, ngươi có khả năng xuống giường đi lại được không?”
Triển Cảnh thử hoạt động gân cốt, gật gật đầu, “Có thể, kinh mạch đã khôi phục hơn phân nửa, phỏng chừng ngày mai đã khôi phục tám phần.
Phu nhân muốn làm gì?”
“Cũng không làm cái gì, chỉ là Bùi Nhược Thần nói đêm nay sẽ mang ta đi xem diễn, ta cảm thấy hơn phân nửa không phải là chuyện gì tốt, cho nên muốn ngươi cùng đi.”
“Được, ta sẽ đi cùng phu nhân.”
Ngự Thiên Dung nghe vậy, hì hì cười, “Triển Cảnh, ngươi thật là tốt! Về sau ta sẽ xem ngươi như là bạn tốt!”
“Phu nhân nói quá lời, Triển Cảnh vốn là hộ vệ của ngươi, ngươi đi đâu, Triển Cảnh nên đi theo đến đó.” Không xem ta là bằng hữu cũng không sao cả, chỉ cần ngươi cảm thấy tốt là được.
Bằng hữu, có đôi khi, là một chuyện thực xa xỉ.
.
.
.
Tiểu Tam nhìn vẻ mặt thảnh thơi của công tử nhà mình, không biết phải nên nói cái gì.
Bỗng nhiên, Bùi Nhược Thần chủ động mở miệng hỏi, “Nàng còn đang ở trong phòng Triển Cảnh?”
Tiểu Tam sửng sốt, lập tức gật gật đầu, “Vâng, sau khi vào liền ở đó nói chuyện phiếm với Triển công tử.”
“Nói chuyện phiếm? Nói cái gì?”
Ách, hắn lại không có đi nghe lén, làm sao biết a! Công tử đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ —— là ghen tị giống như những nữ tử bình thường?
Ồ lên một tiếng, đầu Tiểu Tam như muốn nổ tung, lập tức nhìn chằm chằm khuôn mặt Bùi Nhược Thần, không dám chuyển mắt, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu tình nào, đây chính là đại sự a! “Ừm, công tử, lúc đó thuộc hạ có nghe được một chút, Ngự phu nhân nói, tóc trắng của nàng không thể khôi phục, vị Triển công tử đó tựa hồ thực khẩn trương, sau đó Ngự phu nhân an ủi Triển công tử, nói nàng không thèm để ý… Ừm, còn nói Triển công tử là người thật sự ‘rất tốt’, nàng về sau sẽ xem Triển công tử như một người bằng hữu ‘tốt lắm tốt lắm’!”
Tốt lắm tốt lắm?
Nghĩa là rất thân thiết? Từ ngữ của nữ nhân kia luôn có chút khiến người ta ngoài ý muốn.
Giữa chủ tớ có thể có tình bằng hữu thân thiết sao? Như vậy còn gọi chủ tớ sao?
“Công tử, ta thấy Triển công tử là người tuấn tú lịch sự, rất có phong độ, võ công cũng không yếu, lại biết làm vui lòng Ngự phu nhân, ta thấy, bọn họ rất xứng đôi!”
Ánh mắt Bùi Nhược Thần liếc xéo đến Tiểu Tam, “Xứng đôi?”
“Đúng vậy, vốn ta thấy Viên lão vừa lòng Ngự phu nhân như vậy, cứ nghĩ công tử sẽ —— bất quá, công tử lại không có tình yêu nam nữ với nàng, đã vậy, ta thấy để bọn họ tạo thành một đôi cũng không sai a! Ha ha, đương nhiên, trong mắt ta, công tử tuyệt đối là người tốt nhất, ai cũng không thể so sánh được, bất quá, công tử không thích không có nghĩa là người khác không thích.
Ta thấy, Ngự phu nhân cũng là một mỹ nhân hiếm có, tính tình ôn hòa, đối với hạ nhân cũng không hà khắc, hắc hắc, ai cưới được nàng thật là có phúc khí a! Ừm, phải nói là đại phúc khí, đáng tiếc, ta không biết khi nào mới gặp được một nữ tử tốt…”
Tiểu Tam đứng bên cạnh líu ríu một hồi, sắc mặt Bùi Nhược Thần chậm rãi trầm xuống.
Cũng không biết đã nói bao lâu, Tiểu Tam chợt phát hiện tâm tình của chủ tử nhà mình đã chuyển biến vô cùng xấu, lập tức thu nhỏ miệng lại, “À, công tử, ta thấy canh giờ đã đến, ta đi chuẩn bị bữa trưa đây.”
.
.
.
Nhàm chán trải qua một buổi chiều, Bùi Nhược Thần rốt cuộc xuất hiện trước mặt Ngự Thiên Dung,