Tranh giá Linh Lung cô nương là vì sắc đẹp? Cơ hồ là chuyện không có khả năng, tin tưởng không có mấy người vì chuyện như vậy mà trả giá cao như thế, nhưng mà, ngoại trừ chuyện đó ra, còn có lý do dì? Chẳng lẽ người này cũng biết nội tình?
“Ta trả sáu ngàn lượng.” Phượng Hoa hung hăng nghiến răng trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, cư nhiên vì một ả hoa khôi mà lãng phí nhiều bạc như vậy, thế này là thế nào a? Khổ thay cho hắn còn phải ở đây làm cái thứ chuyện nhàm chán này!
“Sáu ngàn mười một lượng.”
Thanh âm lười biếng kéo dài vang lên, như đang nói với Phượng Hoa: nha nha, ta chính là muốn chỉnh ngươi đó, ngươi làm gì được ta?
Phượng Hoa trước nay luôn lấy việc chỉnh người khác làm trò vui, đâu nghĩ hôm nay lại bị người khác làm khó dễ! Vốn tưởng thuận lợi bắt lấy hoa khôi này, ai ngờ lại bị Tịch Băng Toàn chen một chân, giờ còn thêm một tiểu tử không rõ gốc gác đến làm khó dễ! Đã vậy thì thôi, nếu tên ranh kia thoải mái xuất ra một cái giá trên trời, hắn sẽ nhịn, nhưng mỗi lần chỉ thêm mười lượng, vậy là sao cho! Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết tên ranh đó là chuyên môn đến gây sự!
“Một vạn lượng!”
Dưới lầu ồ lên một trận, một vạn lượng a! Bạc nhiều lắm a! Hầu gia ra tay quả nhiên bất đồng, ánh mắt Ngự Thiên Dung đảo qua hắn, thầm nghĩ: xem ra tiền hợp tác chia cho hắn nhiều lắm, cư nhiên nhả ra một vạn lượng cũng không thấy thịt đau.
Khá lắm, lần sau chia tiền lời sửa thành bảy ba đi, nhân lực vật lực toàn bộ hắn ra, chỉ cho lại hắn ba phần.
Tịch Băng Toàn chợt cảm thấy một luồn ánh mắt sắc lẻm đảo qua mình, sau lưng đột nhiên lạnh toát, tựa hồ có chuyện không tốt gì đó sắp xảy đến trên đầu mình, kỳ quái! Hắn giương mắt nhìn sang chỗ Ngự Thiên Dung, đáng tiếc người nọ che mặt, căn bản không thể nhận, bất quá… Thân ảnh kia hình như có chút quen thuộc? Chẳng lẽ là người quen? Sẽ không a, hắn tựa hồ không nhớ mình có gã bằng hữu nào thích quấy phá như vậy!
Lúc này, Bùi Nhược Thần đứng dậy đi đến bên cạnh Ngự Thiên Dung, vô cùng thân thiết ghé vào tai “nàng”, nói nhỏ, “Đừng trả thêm nữa, cứ để cho hắn coi tiền như rác.” Dứt lời cũng không biết là vô tình hay cố ý, ngón tay hắn khẽ tung lớp khăn trên vành nón.
Chỉ trong nháy mắt, Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn đồng thời nhìn thấy một đôi mắt màu lam nhạt…
“Ta trả một vạn mười lượng.”
Tú bà há hốc mồm, đây thật sự là giá trên trời a, tuy rằng không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng trong mắt bà lúc này chỉ nhìn thấy tiền, cho nên bà lại tiếp tục hô, “Một vạn mười lượng lần thứ nhất… Lần thứ hai… Lần thứ ba… Thành!”
Ngự Thiên Dung lạnh lùng, không chút lưu tình chưởng một phát lên vai Bùi Nhược Thần, “Ngươi lợi dụng ta đúng không! Được thôi, một vạn lượng, lúc này xem như ta giúp ngươi kiếm, cho nên, mấy viên thuốc mà ngươi muốn, toàn bộ đều giảm phân nửa, không được thương lượng, nếu không đồng ý thì chúng ta liền cá chết lưới rách!”
Nói xong liền phi thân rời đi, Triển Cảnh cũng cực kì phẫn nộ trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần một cái, lập tức đuổi sát theo Ngự Thiên Dung.
Ngự Thiên Dung quần trắng áo trắng, mũ sa đã vứt qua, bất quá vẫn che mặt như trước, mắt lạnh đảo qua Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa, thân ảnh trực tiếp bay qua đỉnh đầu mọi người, như phi tiên rời khỏi thanh lâu.
Đám người dưới lầu thấy vậy đều sửng sốt không thôi, thế này thế nào a?
Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa không hẹn mà cùng đuổi theo, hoa khôi gì gì đó cũng để qua một bên.
Tú bà cười tủm tỉm đến trước mặt Bùi Nhược Thần, “Công tử, chúc mừng công tử ôm được mỹ nhân về.”
Bùi Nhược Thần lãnh đạm cười, liếc nhìn hoa khôi một cái, “Ta trả thêm một trăm lượng, tối nay nàng ở lại khách sạn của ta, bản công tử không thích chơi đùa ở nơi ồn ào.”
Tú bà sửng sốt, chỉ đổi chỗ liền trả một trăm lượng, rất hào phóng a.
Về phần người, bà chỉ cần phái vài tên đả thủ đi theo, sẽ không lo hắn bỏ chạy! Với nàng, hậu thuẫn của bà cũng không phải bình thường.
“Được, liền y yêu cầu của công tử, nhưng, chỉ một đêm thôi nha, sáng sớm ngày mai phải trả người nha!”
Bùi Nhược Thần mỉm cười, “Bất quá là một nữ nhân, ta không để ý nhiều lắm, chỉ là có vẻ mới mẻ mà thôi!”
Ách, người này nói chuyện không biết đau thắt lưng đau a, ‘bất quá là một nữ nhân’? Chỉ một đêm mà đã ra một vạn lượng! Xem ra gia thế của nam nhân này không phải là hạng giàu có bình thường a! Tú bà khẽ híp mắt, thầm nghĩ lát nữa phải bảo Linh Lung lừa thêm vài phần dầu mỡ trên người hắn mới được…
Tiểu Tam lo lắng nhìn Bùi Nhược Thần, “Công tử, làm sao bây giờ? Ngự —— nàng khẳng định rất tức giận!”
Bùi Nhược Thần đạm mạc cười, “Tùy nàng đi, dù sao cũng không chỉ mỗi chuyện này.”
Ra khỏi đại môn thanh lâu, Bùi Nhược Thần vừa lên xe ngựa liền lập tức điểm huyệt hoa khôi kia, “Tiểu Tam, nữ nhân này, ngươi giúp ta mang về khách sạn trước, đừng giải huyệt, nàng cũng không phải là người đơn giản.”
Tiểu Tam cung kính gật gật đầu, “Công tử yên tâm, ta sẽ xem trọng.”
“Ừm, ta còn có chút việc, tối nay trở về.”
“Vâng.”
Tiểu Tam nhìn theo hướng Bùi Nhược Thần biến mất, mỉm cười, khẽ nói thầm: “Miệng nói không cần, trong lòng còn không phải khẩn trương! Công tử a công tử, ngươi thật đúng là khiến người ta vừa yêu vừa hận a! Chỉ tiếc, lúc này ngươi sợ là phải chịu tội, Ngự phu nhân khẳng định rất tức giận, rất tức giận a!” Bất quá, hai người nam nhân nọ là thế nào? Hình như còn khẩn trương Ngự phu nhân hơn cả công tử? Chẳng lẽ bọn họ cũng quen biết Ngự phu nhân, còn là quan hệ không tầm thường?
.
.
.
Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa đuổi tới tận một chỗ hoang dã.
Khinh công của Phượng Hoa tốt so với Tịch Băng Toàn nhiều, nên đi trước một đoạn đường, hơn nữa trực tiếp đi đường vòng, đứng chặn trước mặt Ngự Thiên Dung.
Tịch Băng Toàn vừa lúc đuổi theo vây lại mặt sau, hai người lúc này đều có một loại ăn ý, trước cứ giữ người lại rồi nói.
Ngự Thiên Dung bị kẹt ở giữa, nhìn thoáng qua hai người một trước một sau, hừ lạnh một tiếng, “Hai vị hoa hoa công tử, sao lại không cần mỹ nhân, đuổi theo một lão bà tử như ta làm cái gì?”
Lão bà tử? Tịch Băng Toàn và Phượng Hoa liếc mắt nhìn nhau một cái, thanh âm này tuy rằng có hơi khàn khàn, nhưng tuyệt không giống lão nhân nha! Bất quá, thanh âm này xác thực không giống của nàng, nhưng, cặp mắt kia ——
“Phu nhân.” Triển Cảnh là người cuối cùng đuổi theo đến, vì thế hắn có chút xấu hổ, chính mình là hộ vệ mà võ công lại không bằng chủ tử, thật sự là hổ thẹn!
Tiếng ‘phu nhân’ vừa ra, Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn nhất thời ném ánh mắt sắc bén về phía Ngự Thiên Dung, Ngự Thiên Dung lạnh lùng quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái, “Ngươi đã đến rồi.”
“Vâng.”
“Vết thương trên người ngươi xem ra đã tốt lắm.”
Triển Cảnh sửng sốt, “À, là do hắn đã cho ta thêm một loại dược khác chữa thương rất hữu hiệu.”
“Đi thôi!”
“Chậm đã!” Phượng Hoa vươn tay ngăn bọn họ lại.
Ngự Thiên Dung liếc mắt nhìn hắn, “Thế nào, đường này ta không thể đi?”
“Không, ta chỉ là thấy cô nương rất giống một vị bằng hữu của ta, nên muốn được xem mặt cô nương.”
“Hứ, ngươi muốn nhìn, chẳng lẽ ta liền cho ngươi nhìn? Ngươi nghĩ ngươi là ai a?”
Sắc mặt Phượng Hoa trầm xuống, lại nghe Ngự Thiên Dung trêu chọc, “Nga, còn có một việc, các ngươi chẳng lẽ đã quên hoa khôi kia rồi sao? Ta nghĩ chắc giờ này nàng đã bị người khác cướp đi rồi a!”
Chợt nhớ đến chuyện này, sắc mặt Phượng Hoa và Tịch Băng Toàn đều rất không khó coi, “Ngươi cố ý?”
“Ha ha, ta chỉ là nhàm chán chơi đùa chút thôi.”
“Ngươi!”
Tịch Băng Toàn bỗng nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngự Thiên Dung, “Nói, gã đồng bọn kia của ngươi là ai? Đây có phải là bẫy của các ngươi?”
Phượng Hoa nghe vậy cũng sửng sốt, chẳng lẽ là có người rất quen thuộc bọn họ đã an bài vở kịch này, cố ý tìm một người có màu mắt rất giống phu nhân để điệu hổ ly sơn?
Để cho kẻ khác đắc thủ?
Ngắn ngủn trong nháy mắt, hai người thông minh đều nghĩ tới điểm mấu chốt, thần sắc không khỏi rất là buồn bực, ánh mắt nhìn Ngự Thiên Dung cũng trở nên lãnh liệt lên, “Nói, ngươi là ai?”
“Hừ, ta là ai không cần phải nói cho hai người các ngươi.”
Tịch Băng Toàn lãnh liệt nhìn nàng, “Không nói thì đừng mơ tưởng rời đi!”
Ngự Thiên Dung bĩu môi, chỉ bằng ngươi? Đúng là ranh con, dùng độc, ta lợi hại hơn ngươi, võ công, ta hiện tại cũng đề cao không ít, không bằng tối nay liền thử xem rốt cuộc là ai lợi hại! Nghĩ vậy, Ngự Thiên Dung quay sang ôn hòa nói với