“Thiên Dung!” Thân ảnh Bùi Nhược Thần chợt lóe, lập tức chém ra một chưởng, một loạt độc châm đều rơi xuống.
Nhạc Lam phẫn hận nhìn Bùi Nhược Thần, vì cái gì, vì cái gì hắn luôn che chở yêu nữ này như thế?
Ngự Thiên Dung nhìn một hàng ngân châm vừa mảnh vừa nhỏ trên mặt đất, đôi mày thanh tú khẽ nhăn mày, nữ nhân này cũng quá độc đi! Đưa tay nhặt một cây ngân châm lên, ừm… Loại độc châm này cũng không tệ, khinh phiêu phiêu, lúc ám toán kẻ địch cư nhiên có thể vô thanh vô tức.
“Trên châm có độc.” Bùi Nhược Thần lên tiếng nhắc nhở, Ngự Thiên Dung ‘ừ’ một tiếng liền vung tay vứt bỏ.
“Tiểu tử, ngươi là truyền nhân của Khấp Huyết Ma Địch?” Lão thái bà bỗng nhiên lại hỏi một câu.
Bùi Nhược Thần lạnh nhạt cười, “Không sai, chẳng lẽ như vậy lại đắc tội lão nhân gia ngươi?”
“Hừ, quả nhiên là đồ đệ của lão quái vật kia, khó trách cũng là một thứ đức hạnh!” Lão thái bà hừ lạnh một tiếng, tựa hồ rất bất mãn thầy trò Bùi Nhược Thần.
“A, không biết lão nhân gia xưng hô thế nào, lần sau nếu gặp được sư phụ, ta sẽ thay ngươi chuyển cáo ông ấy.”
“Vô Tình La Sát, chỉ cần ngươi nói như vậy với lão quái vật kia, hắn tự nhiên sẽ biết.
Ta nói cho ngươi, ta sẽ không dễ dàng buông tha thầy trò các người! Bất quá, nếu Lam Nhi nha đầu có thể lấy được ngươi, ta có thể nương tay với ngươi một chút!”
Bùi Nhược Thần thần sắc bình tĩnh, “Ta sẽ chuyển cáo sư phụ, về phần chuyện khác, lão nhân gia a, tuổi ngươi đã lớn rồi, đừng động nhiều quá thì hơn!”
Vô Tình La Sát, xem ra thật đúng là nhân sinh không chỗ không tương phùng a, sư phụ bình sinh không nhắc tới bao nhiêu người với mình, Vô Tình La Sát là một trong số đó.
Không phải vì bà có bao nhiêu lợi hại, mà là sư phụ nói, năm đó ông từng ngộ thương nữ nhân này, cho nên dặn hắn nếu sau này gặp phải, nhớ nhường nhịn ba phần.
Phượng Hoa cười hì hì nhìn bọn họ, “Các ngươi rốt cuộc nói xong chưa? Hiện tại đến phiên ta nói a, ừm, lão bà bà a, bảo bối đồ nhi của ngươi bị trúng độc, có cần ta hỗ trợ giải độc không?”
Vô Tình La Sát trừng mắt, “Ngươi nói cái gì?”
“Lời nói thật a!”
“Sư phụ, hắn cho con ăn độc dược!” Nhạc Lam hung hăng nói, đồng thời có chút ủy khuất nhìn sư phụ mình.
Vô Tình La Sát nhìn chằm chằm Phượng Hoa, lại liếc nhìn Bùi Nhược Thần một cái, “Hắn chắc là huynh đệ của ngươi?” Thấy Bùi Nhược Thần gật đầu, bà lại tiếp tục mở miệng: “Giải dược!”
“Nể mặt mũi của sư phụ, ta tôn xưng ngài một tiếng tiền bối.” Bùi Nhược Thần liếc nhìn Phượng Hoa một cái, “Bất quá, thực đáng tiếc, hắn tuy rằng có giao tình với ta, nhưng, chuyện này ta lại không có cách nào.”
Vô Tình La Sát nghe vậy, không biết vì sao, cư nhiên sắc mặt dịu đi vài phần, cũng không lại khó xử Bùi Nhược Thần, chính là nhìn chằm chằm Phượng Hoa, “Ngươi muốn cái gì?”
“Rất đơn giản! Về sau đừng quấy rầy phu nhân.”
“Hừ, mơ đi, ta về sau nhất định lại —— “
“Lam Nhi!” Vô Tình La Sát trừng mắt nhìn Nhạc Lam, quay sang Phượng Hoa, “Được.”
Phượng Hoa lắc đầu, “Lão bà bà a, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, thật sự là cặp mắt của đồ nhi ngươi… Ừm, rất có oán khí, ta nghĩ, cho dù ngươi đáp ứng, nàng cũng không nhất định sẽ thủ tín!”
Vô Tình La Sát nhìn thoáng qua Nhạc Lam, nháy mắt với nàng một cái, Nhạc Lam không cam lòng liếc nhìn Ngự Thiên Dung, “Được, ta đáp ứng!”
Phượng Hoa nghe xong, cũng không lập tức lấy ra giải dược, lại quay sang nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, có muốn thả người không?”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Nhạc Lam một cái, “Ừ, thả đi!” Nàng đương nhiên không bỏ sót ánh mắt oán hận của Nhạc Lam, bất quá, nếu sư phụ Bùi Nhược Thần đã nói phải chừa cho bà một chút mặt mũi, nàng cần gì phải gây khó dễ!
“Phu nhân, thả hổ về rừng, lưu lại hậu hoạn.”
“Kệ đi, nếu nàng lần sau lại đến gây chuyện, giao cho ngươi xử lý, muốn giết muốn chém thế nào đều do ngươi quyết định.”
Phượng Hoa cười hắc hắc, coi như yên tâm, liếc mắt nhìn Nhạc Lam một cái, “Hoa khôi cô nương, hoan nghênh lần sau lại đến nha! Ta cũng lâu rồi không có ép buộc ai hết! Ha ha, thật sự có chút ngứa tay a!”
Nhạc Lam nghĩ đến câu ‘suốt đời khó quên’ của hắn ban nãy, trong lòng chợt phát lạnh, nam nhân này đúng là yêu nghiệt! Hắn nhất định có rất nhiều biện pháp tra tấn ngườ khác! Hừ, lần sau nàng nhất định chuẩn bị đầy đủ, giết cả hắn lẫn nữ nhân này! Để xem nàng còn tranh nam nhân với mình như thế nào!
Vô Tình La Sát nhận được giải dược liền cho Nhạc Lam ăn vào, sau đó lại trừng mắt rất có thâm ý nhìn Bùi Nhược Thần một cái mới ôm Nhạc Lam rời đi.
Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần, tò mò hỏi: “Vì sao sư phụ ngươi lại quen biết lão thái bà bao che khuyết điểm như vậy a?”
“Đó chắc là nghiệt duyên của sư phụ khi còn trẻ!”
Ách, nghiệt duyên, kia phải chăng nghĩa là có một chuyện xưa thực bi kịch? Ngự Thiên Dung mặt mày hớn hở nhìn Bùi Nhược Thần, “Ưm, có thể kể cho ta nghe chuyện xưa của bọn họ một chút được không a?”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng liếc nàng một cái, “Bát quái!”
A! Bát quái? Cổ đại cũng có từ này sao? Ngự Thiên Dung há hốc mồm nhìn Bùi Nhược Thần, ngơ ngác hỏi: “Uy, ngươi chẳng lẽ cũng là xuyên đến?”
“Cái gì mà xuyên đến xuyên đi? Ngươi bị lão thái bà kia dọa choáng váng rồi à?” Bùi Nhược Thần tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Nguyên lai không phải a! Ngự Thiên Dung thở dài, “Không có gì, không có gì, chỉ là tùy tiện nói thôi! Được rồi, việc này cũng đã xong, kế tiếp chúng ta có thể làm chuyện đứng đắn rồi!”
“Chuện đứng đắn gì?” Phượng Hoa nhất thời có chút khẩn trương, phu nhân hẳn là sẽ không muốn cùng người này làm cái gì đi?
Hắn vẫn không quên khi lão nhân kia lôi kéo hai người bọn họ, kêu một tiếng con ngoan, con dâu ngoan cỡ nào chân thành, không, hẳn là cỡ nào đắc ý! Căn cứ quan sát trong hai ngày này, lão nhân kia tuyệt đối là muốn phu nhân thành người của bọn họ, càng muốn Duệ Nhi có thể nhận thức tổ tông.
Ngự Thiên Dung cong môi đánh giá Phượng Hoa, hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Ừm, ngươi người này có thể tín nhiệm sao? Hình như không được a!”
“Cái gì!” Hắn không thể tín nhiệm? Chẳng lẽ tên nhãi Bùi Nhược Thần này có thể tín nhiệm? Phượng Hoa rất là bất mãn.
Bùi Nhược Thần cũng hiểu được, mặt mang tươi cười nhìn thoáng qua Phượng Hoa, “Ta