Ngự Thiên Dung nhìn bóng dáng Độc Quái rời đi, khe khẽ thở dài.
Chuyện về Bùi Nhược Thần, nàng làm sao có thể không rõ, tuy rằng nàng không biết chi tiết của hắn, nhưng đã sớm nhìn ra sát ý của Bùi Nhược Thần đối với nàng, mãi đến sau khi rơi xuống vực, ở cạnh nhau một đoạn thời gian, cảm giác sát ý này mới giảm bớt một ít, nhưng, nàng không xác định là bị hắn ẩn giấu đi, hay là hắn có toan tính khác…
Mà, cho dù hiểu được, thì thế nào?
“Suy nghĩ cái gì? Lo ta sẽ giết ngươi?” Thanh âm ôn hòa truyền đến, quấy nhiễu Ngự Thiên Dung suy nghĩ.
Quay đầu thấy bộ quần áo màu trắng, khuôn mặt tuyệt đại tao nhã, ngoài trừ hắn còn có ai? “Ngươi đã trở lại?”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, đưa tay vén tóc Ngự Thiên Dung lên, “Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi! Ít nhất hiện tại ta đã không còn muốn giết ngươi.”
Ngự Thiên Dung sợ run, lập tức cười khổ, “Ngươi quả nhiên là muốn giết ta!”
“Là từng nghĩ, cũng không có nghĩa là vĩnh viễn!”
Đúng vậy, từng, không có nghĩa là vĩnh viễn.
Ngự Thiên Dung nhìn lá trúc rơi đầy đất, thở dài một tiếng, chính nàng hiểu được, mặc kệ trong lòng Bùi Nhược Thần nghĩ thế nào, nếu không đến tất yếu, nàng tuyệt không hạ đòn sát thủ với hắn! Không có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản hắn là cha ruột của Duệ Nhi! Nàng không muốn Duệ Nhi sau này sống không được vui vẻ, cha ruột bị mẹ ruột giết chết, vô luận thế nào đều là một chuyện thảm khốc!
Một người muốn hoàn toàn dứt nợ, tự so làm theo ý mình, như vậy chỉ có thể là vô tình vô nghĩa! Chỉ cần có ràng buộc, đều không có khả năng không quan tâm làm một chuyện gì đó.
Nếu không có Duệ Nhi, nàng có lẽ đã sớm nghĩ biện pháp trừ bỏ Bùi Nhược Thần, nhưng, bởi vì hắn là cha ruột của Duệ Nhi, cho nên nàng vẫn không có hành động.
Bùi Nhược Thần nhìn mặt đất ngổn ngang cây trúc, cũng than nhẹ một tiếng, “Đáng tiếc! Độc Quái xem ra thực không tầm thường! Chưa bao giờ đi cùng ngươi ra ngoài, lại có thể biết ta từng muốn giết ngươi, năng lực này thật sự không thể khinh thường a!”
“Hừ, ngươi đắc ý cái gì!”
“Không, không phải đắc ý, chính là tò mò, hắn làm thế nào mà biết tâm tư của ta!”
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, người này đúng là hết thuốc chữa rồi, thản nhiên nói ra việc mình từng muốn giết đối phương, còn cùng đối phương nghị luận chuyện người khác.
Bùi Nhược Thần ha ha cười, “Quên đi, hắn là ai cũng không trọng yếu.
Ta hôm nay tới tìm ngươi là có việc muốn nói.”
“Việc gì?”
“Ngươi sẽ đi Thiên Trúc với Nam Cung Tẫn đúng không?”
Ngự Thiên Dung kinh ngạc nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết?”
“Năm năm trước, ta đã biết là các ngươi rồi.
Lần hành động này, ta chỉ muốn nhờ ngươi một chuyện, khi gặp người của Mạnh Quốc, đến lúc tất yếu hãy giúp đỡ một chút, giúp bọn họ thuận lợi hoàn thành đợt bái tế này, những chuyện khác thì cứ mặc kệ.”
“Người của Mạnh Quốc? Vì sao? Ngươi việc gì phải nhúng tay vào loại chuyện này?”
“Ngươi đừng để ý việc này, ngươi chỉ cần nhớ, lúc cần ra tay tương trợ thì ra tay là được, hơn nữa, là giúp một nam tử che mặt, miễn cho hắn rơi vào cạm bẫy của người khác.”
“Không phải Tam Đại Quốc đã ước định không động thủ với người bái tế sao?”
Bùi Nhược Thần lạnh lùng cười, “Đúng là có ước định, bất quá, có đôi khi, không phải là người nước khác mưu hại, mà chính là người trong nước —— “
“Không thể nào, chuyện nghiêm trọng như vậy, sao lại phá hư?”
“Hừ, chuyện này phải hỏi kẻ định gây sự kia a.” Bùi Nhược Thần bĩu môi, tựa hồ thập phần khinh thường những người đó.
Ngự Thiên Dung nhìn Bùi Nhược Thần hồi lâu, “Ngươi và người của Mạnh Quốc có quan hệ gì?”
“Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết, hiện tại mà biết thì không có gì tốt cho ngươi hết, không bằng không biết.” Bùi Nhược Thần nói được rất nhẹ nhàng, cũng rất thật sự.
Hắn, một thân áo bào trắng, đứng trong gió lạnh có vẻ vô cùng xuất trần, cũng có mấy phần phiêu miểu.
Hắn, chỉ đứng im lặng như vậy, cũng đã đủ trở thành một phong cảnh hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Ngự Thiên Dung nhìn ngắm một hồi, không khỏi than nhẹ, Duệ Nhi về sau lớn lên, chắc cũng sẽ tuấn dật như vậy, nàng lúc đó chắc sẽ rất vui vẻ, rất đắc ý!
“Việc này xác thực nguy hiểm, hơn nữa ngươi lại mất trí nhớ… Bất quá, Nam Cung Tẫn, hắn sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, ha ha, ngươi cũng coi như có mệnh rồi!”
“Ngươi có biết Mạnh Quốc lần này sẽ đi bao nhiêu người không?”
“Hai người, bất quá, cũng có dự bị hai người khác, cho nên bọn họ sẽ muốn động thủ trước khi mọi người rời khỏi núi, hai người kia cũng sẽ không có rất nhiều cố kỵ, hơn nữa, ta nghĩ bọn họ là hy vọng càng sớm càng tốt!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi biết tin gì à?”
“Ngươi đừng để ý chuyện này, đến lúc đó ngươi chỉ cần giúp cái người mang mặt nạ kia là tốt rồi, còn có một nữ nhân nữa, ngươi có muốn cứu hay không thì tùy.”
“Ừ, hiểu rồi, ngươi là có giao tình với nam nhân kia đúng không! Yên tâm, nếu ta có thể, ta sẽ giúp bọn họ.”
Bùi Nhược Thần cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Bỗng nhiên, Bùi Nhược Thần đi đến chỗ bàn đá, liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái, “Ngồi xuống đàn một khúc đi!”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, yên lặng ngồi xuống, ngón tay chạm xuống dây đàn, một cỗ âm phù phát ra, tiếng sáo cũng đi theo vang lên…
Tiếng cầm, tiếng sáo, một cao một thấp, giương lên tỏa rộng, thản nhiên truyền ra khỏi rừng trúc…
Lôi Thiên Kiều đang nằm nghỉ ở trong phòng, loáng thoáng nghe được tiếng đàn, còn có tiếng sáo đan xen, càng nghe càng động tâm, cuối cùng đứng lên, đi theo tiếng đàn.
Nàng nhìn thấy kia hai bóng áo màu trắng, một ngồi một lập, một cầm một sáo, khiến nàng bỗng có một loại ảo giác: cầm này tựa hồ là vì sáo này mà tồn tại, mà sáo này tựa hồ cũng là vì cầm này mà tồn tại… Chưa bao giờ biết tiếng sáo và tiếng cầm cũng có thể phối hợp thần diệu với nhau như thế!
Nàng lơ đãng thoáng nhìn sang một bên, sửng sốt phát hiện Triển Cảnh cũng ở đó, vội chạy đi qua, vừa lúc nhìn thấy một bên mặt của Ngự Thiên Dung, lòng đột nhiên ngộ ra, “Ngươi đến là vì nàng?”
“Lôi cô nương không nghỉ ngơi, tới đây làm gì?”
Lôi Thiên Kiều nhìn hai người đứng ở kia, khe khẽ thở dài, “Thật sự là một đôi tuyệt bích giai nhân, Triển đại ca, ngươi thấy