Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Một Cái Ôm Báo Đáp Ân Tình


trước sau


Ngự Thiên Dung nhìn về phía Độc Quái, “Về phần Tần sư phụ, ta hy vọng ngươi vừa phối trí dược vừa giúp ta giải quyết một phiền toái, ta nghĩ, với độc thuật và võ công ngươi, hẳn là có thể xử lý dứt bọn họ!”
Độc Quái tò mò nhìn nàng, “Người nào?” Từ lúc đến Hội Họa Viên đến nay, đây là lần đầu tiên nàng yêu cầu mình ra tay giúp nàng dọn sạch kẻ địch!
“Thất Vong Môn!”
Độc Quái chấn động, nhìn Ngự Thiên Dung, có chút hồ nghi, “Ngươi định diệt môn?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, thản nhiên cười, nói, “Không hổ là Độc Quái, câu đầu tiên đã nói đến điểm mấu chốt.

Đúng vậy, diệt môn! Trải qua nhiều lần giao thủ như vậy, ta đã hiểu được, bọn họ sẽ không chịu cùng chung sống hòa bình với chúng ta! Còn thường xuyên mang phiền toái đến cho chúng ta, nếu ta và Phượng Hoa đi xa, Hạ Duyệt lại đúng dịp ra ngoài lo chuyện cửa hàng, bọn họ một khi đột kích, Hội Họa Viên sẽ gặp nạn diệt sạch!”
Lời này nói rất có lý! Vẻ mặt Độc Quái có chút phiền muộn, nàng đang chậm rãi trở nên càng ngày càng lạnh khốc a!
“So với việc bị người ta diệt nhà của ta, không bằng ta đi trước diệt đối phương!” Ngự Thiên Dung thản nhiên nói, cũng không quản sắc mặt Độc Quái thế nào.
Lôi Chí Tôn vẫn nhìn, lúc này bỗng nhiên mở miệng nói: “Tốt lắm, loại hành động này rất phù hợp khẩu vị của lão phu, Độc Quái, nếu một mình ngươi không ứng phó nổi, ta cũng sẽ đi hỗ trợ!”
“Hừ, không cần, chỉ làm một đám kiến nhỏ, một mình ta là đủ rồi!” Độc Quái khinh thường quét mắt liếc nhìn Lôi Chí Tôn một cái.
Ngự Thiên Dung nghe vậy, khẽ mỉm cười, “Tốt lắm, bất quá, Thất Vong Môn dù sao có chút thực lực, ta thấy, có Lôi tiền bối tương trợ vẫn là không sai.”
Độc Quái nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi không tin thực lực của ta?”
“Không phải, ta đương nhiên tin tưởng năng lực của Tần sư phụ, bất quá, hai nắm đấm khó địch lại bốn tay a! Vẫn là đề phòng trước thì hơn!” Ngự Thiên Dung mặt mày ôn hòa khuyên nhủ.
Tạm dừng một hồi, Ngự Thiên Dung tựa hồ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, nhìn Độc Quái nói: “Với lại, ngươi lần trước trêu chọc Ám Thần Sơn Trang còn chưa hoàn toàn giải quyết hết đâu!”

Độc Quái trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, chuyện đó mà nói là do hắn trêu chọc sao, rõ ràng là chính nàng trêu chọc trước, sau đó dẫn nữ nhân kia ra khỏi đó, khiến mình không thể không đi báo thù một phen! Ai…
“Ha ha, ta biết, phiền đó lần đó coi như là do ta trêu chọc mà ra, bất quá, về sau là chính ngươi đi hạ độc Ám Thần Sơn Trang, không phải là vì ta mà đi làm đúng không?”
“Hừ!”
“Tuy rằng Ám Thần Sơn Trang bị ngươi làm một trận tựa hồ có chút chật vật, bất quá, ta tin tưởng, bọn họ tuyệt đối còn chưa bị trí mạng đả kích! Cho nên, kẻ địch của chúng ta vẫn còn có bọn họ.”
Độc Quái dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, “Phu nhân dùng cái gì để cho rằng người của Ám Thần Sơn Trang không bị toàn diệt?”
Nghe Độc Quái nói như vậy, Ngự Thiên Dung ngược lại khó hiểu, chẳng lẽ hắn tưởng rằng mình thật sự đã giết sạch toàn bộ người của Ám Thần Sơn Trang? “Ngươi xác định bọn họ đều…?”
Độc Quái gật gật đầu, “Trừ phi, người ở đó cũng không biết mình còn có đồng bọn ở nơi khác.” Hắn đã sử dụng hai viên Thành Tâm Hoàn để bắt hai tên đầu sỏ khai ra nơi ở những người khác.
Thu được ánh mắt nghiêm túc của Độc Quái, trong lòng Ngự Thiên Dung bỗng nổi lên hồ nghi, một bang phái có thể nhốt một cao thủ như Trầm Mộng Vân suốt nhiều năm như vậy, không có khả năng sẽ bị diệt sạch một cách đơn giản như vậy a? Chẳng lẽ, bọn họ ngay cả Độc Quái cũng có thể giấu diếm được? Chẳng lẽ, thật sự giống như lời hắn nói, người ở đó cũng không biết môn phái của chính mình còn có những người khác sao?
Nói như vậy, chẳng phải là càng thêm nguy hiểm! Không, nàng tuyệt không tin một bang như vậy có thể biến mất một cách đơn giản chỉ bằng sức của một mình Độc Quái.

Cho dù độc thuật của hắn lợi hại đến thế nào, cũng khó dùng một lưới bắt hết! Cho nên, nàng chẳng những phải phòng bị, còn phải dụng tâm phòng bị, để ngừa vạn nhất, nàng chịu không dậy nổi cái đả kích vạn nhất này!
“Được rồi, vậy tạm thời không tính đến bọn họ, bất quá, người của Thất Vong Môn, ta hy vọng Tần sư phụ nhất định phải cẩn thận xử lý, đừng lưu lại hậu hoạn!”
Độc Quái liếc mắt nhìn nằng một cái, tựa hồ cảm thấy nàng quá mức cẩn thận, “Yên tâm, ta sẽ xử lý sạch sẽ!”
Ngự Thiên Dung nhìn sang Lôi Chí Tôn, “Như vậy, Lôi tiền bối, Hội Họa Viên của ta kính nhờ vào ngươi.”
Lôi Chí Tôn ha ha cười, “Yên tâm, ngươi thế nhưng cho khuê nữ nhà ta một cơ hội, ta sao lại không nhớ món nợ nhân tình của ngươi.


Chờ ngươi trở về, cái nhà này, ta cam đoan sẽ trả lại giống như đúc cho ngươi!”

Dặn dò ổn thỏa xong những chuyện chủ yếu, Ngự Thiên Dung một mình đi vào viện của Triển Cảnh, an bài như vậy, nàng hiển nhiên cần phải giải thích với hắn.
Đi vào viện của Triển Cảnh, liền thấy một thân ảnh đang vung trường kiếm, kiếm khí như hồng, thế như chẻ tre… Dáng người mạnh mẽ kia như có một loại mị lực khiến người ta phải thưởng thức.
Ngự Thiên Dung cứ đứng như vậy, chờ hắn dừng kiếm lại, nhưng, Triển Cảnh tựa hồ không thấy nàng đến, vẫn không có dừng lại, mãi đến nửa canh giờ sau, không biết đã qua mấy trận gió lạnh gào thét, hắn mới thu kiếm,

yên lặng nhìn Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, ngươi làm gì vậy?”
Đúng vậy, làm gì vậy?
Làm gì phải lo lắng an bài như thế, làm gì vì tỏ vẻ xin lỗi mà đứng trong gió lạnh như thế?
Ngự Thiên Dung vẫn đứng yên trong gió lạnh, mỉm cười, “Cách chấp nhất của mỗi người đều khác nhau, ta cảm thấy mình nói với ngươi một chút, cho nên chờ, ngươi nếu không thích nghe thì cứ việc đuổi người!”
Đuổi người? Hắn mà đuổi nàng sao? Ha ha, thật sự là một chủ nhân ôn nhu a!
Ngự Thiên Dung nhìn sân đầy lá rụng, sâu kín nói: “Triển Cảnh, ngươi biết không, tình yêu, có đôi khi là ván cá cược.

Thắng, chính là một đời một kiếp hạnh phúc.


Thua, chính là cả đời mất đi, không còn đường sống quay lại.”
Triển Cảnh nhìn bóng dáng mảnh khảnh của nàng, tựa hồ lại gầy đi một ít, vì sao nàng muốn an bài Lôi Thiên Kiều lưu lại? Nàng cũng muốn tác hợp cho mình sao?
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung trùng trùng thở dài một hơi, “Triển Cảnh, mọi người đều ích kỷ, ngươi biết không?”
“Biết.”
“Ha ha, ta cũng biết, sớm đã biết, hơn nữa, ta cũng rõ ràng, bản thân ta cũng là một người ích kỷ…”
Triển Cảnh nhìn Thiên Dung, nhìn một cách chăm chú nghiêm túc, không chứa một tia tạp chất, muốn nghe nàng kế tiếp sẽ nói cái gì.

Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Triển Cảnh, trước khi đi Thiên Trúc, ta muốn làm một chuyện.”
“Phu nhân muốn làm cái gì?”
“Ta muốn ôm ngươi một cái.”
Triển Cảnh như hóa đá, đứng ngây ngốc tại chỗ, đờ đẫn nhìn nàng, ôm hắn? Vì sao? Nàng đang nói cái gì?
Ngự Thiên Dung nhìn bộ dạng ngốc ngốc của hắn, cười khẽ, “Thế nào, cảm giác bị một nữ nhân có có tiếng xấu như ta ôm rất ủy khuất sao? Hay là, vòng tay của ngươi chỉ có thể thuộc về thê tử của mình?”
“Vì sao?”
“Đi Thiên Trúc lần này, hung hiểm không chừng, ta muốn trả hết nợ nhân tình với ngươi trước, dùng một cái ôm để báo đáp tình ý mà ngươi dành cho ta, thực giảo hoạt có phải không?”
Triển Cảnh cười khổ, “Xác thực rất giảo hoạt, phu nhân, ngươi sẽ bình an trở về.

Phượng Hoa —— hắn nhất định đem hết toàn lực bảo vệ ngươi!”

“Có lẽ, bất quá, đó là một chuyện khác.

Triển Cảnh, ngươi hiện tại chỉ cần trả lời ta một câu, ngươi nguyện ý dùng một cái ôm của ta để triệt tiêu tình ý của ngươi không?”
Triển Cảnh đứng im, ôn nhu nhìn nữ tử trước mắt, đáy mắt thoáng hiện nhàn nhạt đau thương, tuy rằng rất nhạt, nhưng là chảy dài vào trong máu, đi khắp toàn thân… Nếu ông trời chịu cho hắn một sinh mệnh khác, như vậy, hắn nhất định sẽ dùng cả đời để trân trọng nữ tử mà mình thích! Không lại sống vì cừu hận hay vì trách nhiệm!
Ngự Thiên Dung lúc này nhẹ nhàng cười nhìn hắn, nhìn nam nhân ái mộ mình, nhìn nam tử ngoại lãnh nội nhiệt này! Nàng đến nay vẫn không rõ hắn vì sao sẽ thích chính mình, bất quá, lại có thể rõ ràng cảm giác được thâm tình của hắn… Từng bước từng bước một tới gần hắn, nàng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của hắn, thực an tâm hơi thở, thực thỏa mãn, cả đời này của nàng, có lẽ chỉ có thể ôm hắn một cái như vậy thôi!
Vì sao sự việc trên đời này luôn không thỏa nguyện lòng người a?
Dây tơ hồng của Nguyệt Lão cũng làm không được tốt, sách sinh tử của Diêm Vương cũng viết không công bình…
Chỉ là một cái ôm rất nhẹ nhàng, Triển Cảnh tựa hồ nghe người trong lòng mình khẽ thở dài một tiếng, làm cho hắn không tự chủ cũng đưa tay ôm lấy nàng.

Nếu bọn họ cả đời này chỉ có thể là như vậy, hắn hy vọng giờ khắc này có thể dài lâu một chút, làm cho hắn có thể hạnh phúc nhiều thêm một khắc!
Hai giọt nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống, ẩn vào tấm trường bào màu lam nhạt của Triển Cảnh.

Màu xanh lam nhẹ nhàng ôm lấy màu tuyết trắng, ở trong gió lạnh hòa thành một phong cảnh hài hòa…
Lôi Thiên Kiều yên lặng nhìn một màn này, nàng vốn là chạy đến trong vui sướng, lại thấy được cảnh tượng mà mình không muốn thấy nhất.

Nhưng, khi nhìn hai người ôm nhau đằng kia, khi cảm nhận được trong đôi mắt của họ đều che dấu thật sâu đau thương, nàng thế nhưng không có dũng khí đi quấy rầy bọn họ, thậm chí còn cảm thấy… Cảnh tượng này, thật sự rất đẹp! Nếu không có đau thương kia làm bạn, có lẽ bọn họ chính là một đôi bích nhân khiến người ta hâm mộ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện