Ngự Thiên Dung nhìn về phía Độc Quái, “Về phần Tần sư phụ, ta hy vọng ngươi vừa phối trí dược vừa giúp ta giải quyết một phiền toái, ta nghĩ, với độc thuật và võ công ngươi, hẳn là có thể xử lý dứt bọn họ!”
Độc Quái tò mò nhìn nàng, “Người nào?” Từ lúc đến Hội Họa Viên đến nay, đây là lần đầu tiên nàng yêu cầu mình ra tay giúp nàng dọn sạch kẻ địch!
“Thất Vong Môn!”
Độc Quái chấn động, nhìn Ngự Thiên Dung, có chút hồ nghi, “Ngươi định diệt môn?”
Ngự Thiên Dung nhìn hắn một cái, thản nhiên cười, nói, “Không hổ là Độc Quái, câu đầu tiên đã nói đến điểm mấu chốt.
Đúng vậy, diệt môn! Trải qua nhiều lần giao thủ như vậy, ta đã hiểu được, bọn họ sẽ không chịu cùng chung sống hòa bình với chúng ta! Còn thường xuyên mang phiền toái đến cho chúng ta, nếu ta và Phượng Hoa đi xa, Hạ Duyệt lại đúng dịp ra ngoài lo chuyện cửa hàng, bọn họ một khi đột kích, Hội Họa Viên sẽ gặp nạn diệt sạch!”
Lời này nói rất có lý! Vẻ mặt Độc Quái có chút phiền muộn, nàng đang chậm rãi trở nên càng ngày càng lạnh khốc a!
“So với việc bị người ta diệt nhà của ta, không bằng ta đi trước diệt đối phương!” Ngự Thiên Dung thản nhiên nói, cũng không quản sắc mặt Độc Quái thế nào.
Lôi Chí Tôn vẫn nhìn, lúc này bỗng nhiên mở miệng nói: “Tốt lắm, loại hành động này rất phù hợp khẩu vị của lão phu, Độc Quái, nếu một mình ngươi không ứng phó nổi, ta cũng sẽ đi hỗ trợ!”
“Hừ, không cần, chỉ làm một đám kiến nhỏ, một mình ta là đủ rồi!” Độc Quái khinh thường quét mắt liếc nhìn Lôi Chí Tôn một cái.
Ngự Thiên Dung nghe vậy, khẽ mỉm cười, “Tốt lắm, bất quá, Thất Vong Môn dù sao có chút thực lực, ta thấy, có Lôi tiền bối tương trợ vẫn là không sai.”
Độc Quái nhìn Ngự Thiên Dung, “Ngươi không tin thực lực của ta?”
“Không phải, ta đương nhiên tin tưởng năng lực của Tần sư phụ, bất quá, hai nắm đấm khó địch lại bốn tay a! Vẫn là đề phòng trước thì hơn!” Ngự Thiên Dung mặt mày ôn hòa khuyên nhủ.
Tạm dừng một hồi, Ngự Thiên Dung tựa hồ bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, nhìn Độc Quái nói: “Với lại, ngươi lần trước trêu chọc Ám Thần Sơn Trang còn chưa hoàn toàn giải quyết hết đâu!”
Độc Quái trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung, chuyện đó mà nói là do hắn trêu chọc sao, rõ ràng là chính nàng trêu chọc trước, sau đó dẫn nữ nhân kia ra khỏi đó, khiến mình không thể không đi báo thù một phen! Ai…
“Ha ha, ta biết, phiền đó lần đó coi như là do ta trêu chọc mà ra, bất quá, về sau là chính ngươi đi hạ độc Ám Thần Sơn Trang, không phải là vì ta mà đi làm đúng không?”
“Hừ!”
“Tuy rằng Ám Thần Sơn Trang bị ngươi làm một trận tựa hồ có chút chật vật, bất quá, ta tin tưởng, bọn họ tuyệt đối còn chưa bị trí mạng đả kích! Cho nên, kẻ địch của chúng ta vẫn còn có bọn họ.”
Độc Quái dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng, “Phu nhân dùng cái gì để cho rằng người của Ám Thần Sơn Trang không bị toàn diệt?”
Nghe Độc Quái nói như vậy, Ngự Thiên Dung ngược lại khó hiểu, chẳng lẽ hắn tưởng rằng mình thật sự đã giết sạch toàn bộ người của Ám Thần Sơn Trang? “Ngươi xác định bọn họ đều…?”
Độc Quái gật gật đầu, “Trừ phi, người ở đó cũng không biết mình còn có đồng bọn ở nơi khác.” Hắn đã sử dụng hai viên Thành Tâm Hoàn để bắt hai tên đầu sỏ khai ra nơi ở những người khác.
Thu được ánh mắt nghiêm túc của Độc Quái, trong lòng Ngự Thiên Dung bỗng nổi lên hồ nghi, một bang phái có thể nhốt một cao thủ như Trầm Mộng Vân suốt nhiều năm như vậy, không có khả năng sẽ bị diệt sạch một cách đơn giản như vậy a? Chẳng lẽ, bọn họ ngay cả Độc Quái cũng có thể giấu diếm được? Chẳng lẽ, thật sự giống như lời hắn nói, người ở đó cũng không biết môn phái của chính mình còn có những người khác sao?
Nói như vậy, chẳng phải là càng thêm nguy hiểm! Không, nàng tuyệt không tin một bang như vậy có thể biến mất một cách đơn giản chỉ bằng sức của một mình Độc Quái.
Cho dù độc thuật của hắn lợi hại đến thế nào, cũng khó dùng một lưới bắt hết! Cho nên, nàng chẳng những phải phòng bị, còn phải dụng tâm phòng bị, để ngừa vạn nhất, nàng chịu không dậy nổi cái đả kích vạn nhất này!
“Được rồi, vậy tạm thời không tính đến bọn họ, bất quá, người của Thất Vong Môn, ta hy vọng Tần sư phụ nhất định phải cẩn thận xử lý, đừng lưu lại hậu hoạn!”
Độc Quái liếc mắt nhìn nằng một cái, tựa hồ cảm thấy nàng quá mức cẩn thận, “Yên tâm, ta sẽ xử lý sạch sẽ!”
Ngự Thiên Dung nhìn sang Lôi Chí Tôn, “Như vậy, Lôi tiền bối, Hội Họa Viên của ta kính nhờ vào ngươi.”
Lôi Chí Tôn ha ha cười, “Yên tâm, ngươi thế nhưng cho khuê nữ nhà ta một cơ hội, ta sao lại không nhớ món nợ nhân tình của ngươi.
Chờ ngươi trở về, cái nhà này, ta cam đoan sẽ trả lại giống như đúc cho ngươi!”
…
Dặn dò ổn thỏa xong những chuyện chủ yếu, Ngự Thiên Dung một mình đi vào viện của Triển Cảnh, an bài như vậy, nàng hiển nhiên cần phải giải thích với hắn.
Đi vào viện của Triển Cảnh, liền thấy một thân ảnh đang vung trường kiếm, kiếm khí như hồng, thế như chẻ tre… Dáng người mạnh mẽ kia như có một loại mị lực khiến người ta phải thưởng thức.
Ngự Thiên Dung cứ đứng như vậy, chờ hắn dừng kiếm lại, nhưng, Triển Cảnh tựa hồ không thấy nàng đến, vẫn không có dừng lại, mãi đến nửa canh giờ sau, không biết đã qua mấy trận gió lạnh gào thét, hắn mới thu kiếm,