Sau khi Nam Cung Tẫn rời đi, Ngự Thiên Dung không có hành động gì, chỉ nắm tay Duệ Nhi trở về phòng ngủ.
Bốn người Phong, Lôi, Thủy, Hỏa thay phiên gác đêm bảo hộ an toàn cho bọn họ, ai cũng không hỏi thêm câu nào.
Sáng sớm hôm sau, Ngự Thiên Dung cùng Duệ Nhi im lặng ăn sáng, đợi nha hoàn đưa Duệ đi học với lão sư, nàng mới gọi Phong hộ vệ và Lôi hộ vệ cùng đi ra ngoài.
Vẫn là nơi ngã tư đường huyên náo, vẫn như trước chọn nơi yên lặng mà đi, vẻ mặt Ngự Thiên Dung thực yên tĩnh.
Bỗng nhiên, nàng dừng lại, Phong hộ vệ nhìn vẻ mặt nàng, mở miệng hỏi: “Phu nhân, người có gì phân phó?”
“Ân, ngươi đi tìm hiểu biểu ca của Nam Cung Tẫn biểu ca có mấy người, người nào là cha ruột của Duệ Nhi, đương nhiên, ngươi có thể dựa theo manh mối mà Nam Cung Tẫn nói người kia mười ngày sau đại hôn.”
“Vâng, phu nhân!”
Cuối cùng, Ngự Thiên Dung quay sang Phong hộ vệ, nhẹ nhàng nói một câu: “Chú ý an toàn!”
Phong chợt nhún người lên, biến mất ở ngã tư đường, Lôi đi cùng Ngự Thiên Dung đến cửa hàng xem xét sinh ý.
Đi ngang qua một trà lâu, Lôi hộ vệ bỗng nhiên đứng lại, nhìn thoáng qua cửa sổ lầu hai: “Phu nhân, người kia —— “
Ngự Thiên Dung giương mắt nhìn lên, tâm hơi hơi động.
Ông trời thật đúng là hào phóng, nàng vừa muốn điều tra, ông trời liền an bài người kia xuất hiện trước mắt nàng.
Kỳ thật, nam nhân kia tên là gì, nàng không biết, chính là, khuôn mặt kia, đã cho nàng biết được thân phận của hắn! Bộ dạng của Duệ Nhi và hắn thực quá giống, cứ như được đúc từ một khuôn ra!
Khó trách Nam Cung Tẫn chán ghét nàng như vậy, nguyên lai, Ngự Thiên Dung thật sự đã sinh con của nam nhân khác, mà cái nam nhân kia lại là biểu ca của hắn, thế này thử hỏi hắn phải xử sự ra sao! Có thể nhẫn nhịn bốn năm, xem như đã đủ cường đại!
Ngự Thiên Dung lẳng lặng nhìn nam nhân trên trà lâu, hắn lẳng lặng ngồi ở đó, khuôn mặt như ngọc ôn nhuận, mặt mày trầm tĩnh như nước, như một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo, tuyệt đại tao nhã.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử xinh đẹp như thế, so với tên Liễu Quân Thư nhìn thấy trước đây còn tinh xảo vài phần, Liễu Quân Thư mang theo hương vị phàm trần, còn nam nhân này lại mơ hồ như tiên.
Tựa hồ nhận ra tầm mắt của nàng, nam tử cúi đầu nhìn xuống dưới, khi thấy Ngự Thiên Dung, ánh mắt khẽ trầm xuống, lập tức quay đầu uống trà, không hề nhìn nàng thêm chút nào nữa, như thể chỉ cần nhìn thêm một cái cũng là vũ nhục ánh mắt hắn.
Dựa vào, chẳng lẽ Ngự Thiên Dung trước đây chính là cưỡng ép mĩ nam này, cho nên Nam Cung Tẫn mới đem lửa giận tiết lên người nàng, hận ý cũng chỉ nhằm vào nàng? Ôi chao, ngẫm lại mới thấy thật đáng tiếc, bản thân nàng thật không dám làm ra sự tình kia, người mà nàng muốn nhất định phải là cam tâm tình nguyện, hái quả xanh sẽ không ngọt, còn có thể lưu lại di chứng.
Ngự Thiên Dung lắc