Phượng Hoa cúi đầu ghé vào tai Ngự Thiên Dung, thấp giọng cười nói: “Phu nhân, ngươi hâm mộ sao? Ta cũng có thể cho ngươi a!”
“Tránh qua một bên đi!” Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt.
Phượng Hoa ha ha cười, nhanh như chớp đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên hai má của Ngự Thiên Dung, sau đó tự động lui ra xa vài chục bước, “Phu nhân, để ta giúp ngươi đi xem thuốc của ngươi đã sắc xong chưa!”
Ngự Thiên Dung dựng thẳng mày liễu, đúng là một cái kẻ đăng đồ tử, cư nhiên dám sàm sỡ nàng!
Đàm thiếu phu nhân hì hì cười, đi tới vịn xe lăn cho nàng, “Ngự… Phu nhân, ta thấy ngươi cũng không cần hâm mộ ta, ngươi chẳng phải có đủ thứ khiến rất nhiều nữ tử hâm mộ đó sao? Bên cạnh không chỉ có một Phượng công tử đối với ngươi tình thâm ý trọng, bên ngoài còn có một Hộ Quốc tướng quân đối với ngươi ưu ái vô cùng.”
Nam Cung Tẫn? Ngự Thiên Dung nhìn Đàm thiếu phu nhân, hỏi, “Hắn nói cái gì sao?”
“Ngự phu nhân đừng hiểu lầm, Hộ Quốc tướng quân cái gì cũng không nói, chính là ta thấy hắn thực để ý ngươi a, vì tìm kiếm ngươi mà một mình đi vào Hàn Băng Cốc, người thường rất khó thuận lợi tìm được nơi này nha!”
“Thật không?” Hắn vì sao lại tìm tới đây?
Đối với điểm này, Ngự Thiên Dung cũng thực kinh ngạc, cho dù nàng hiện tại có một ít kí ức quan trọng của bản tôn Ngự Thiên Dung, nhớ lại những điều tốt đẹp mà Nam Cung Tẫn từng làm cho “nàng”, có lẽ Nam Cung Tẫn đúng là có thích Ngự gia tiểu thư, nhưng, cũng chưa đến mức sinh tử tướng tùy a! Nếu không thì, sao có thể nhẫn tâm hưu thê? Lại còn tra tấn nàng như vậy?
Đàm thiếu phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngự Thiên Dung, “Chậc chậc, Ngự phu nhân, nói thật đi, ngươi thích người nào nhiều hơn một chút?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Người mà ta thích nhất, hiện không có ở cạnh ta.”
Cái gì? Thích nhất? Chẳng lẽ nàng còn có nam nhân khác? Không thể nào? Đàm thiếu phu nhân không kịp giấu cái miệng nhỏ nhắn đang nới rộng ra thành hình chữ o tinh xảo, “Ngự phu nhân, ngươi —— ngươi —— thật quá cường hãn!”
“Có ý gì?”
Đàm thiếu phu nhân dùng vẻ mặt cảm khái nhìn nàng: “Có thể đồng thời ôm mấy nam nhân, cũng coi như là một loại hạnh phúc a!”
Phốc ——
Ngự Thiên Dung thiếu chút nữa loạng choạng té xuống, mấy nam nhân? Nàng ta nói cái gì vậy a? “Ừm, Đàm thiếu phu nhân, ngươi có phải đã hiểu lầm cái gì rồi không?”
Đàm thiếu phu nhân vội vàng xua tay, “Ngự phu nhân không cần che dấu, tựa như ngươi nói, không cần che dấu, đây cũng là một loại năng lực nha!”
Ngạch! Nàng có nói như vậy sao? Sao cứ cảm thấy vị Đàm thiếu phu nhân này thực khôi hài a? Ai tới cứu nàng đi! Ngự Thiên Dung thở dài, “Thiếu phu nhân, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta, một người nam nhân cũng không có.”
“Ôi chao? Cái gì? Ngươi nói cái gì? Một cái cũng không có?” Đàm thiếu phu nhân tiếc nuối, hoài nghi nhìn nàng, “Vì sao a?”
Chuyện này còn cần hỏi vì cái gì sao? Ngự Thiên Dung buồn bực, “Thiếu phu nhân, ta nghĩ chúng ta không cần nghị luận chuyện của ta, ta tìm ngươi là có chuyện nghiêm túc.”
“Chuyện nghiêm túc? À, Ngự phu nhân, mời nói.” Đàm thiếu phu nhân tạm thời thu hồi lòng hiếu kỳ của mình.
“Nghe Phượng Hoa nói, muội muội của thiếu phu nhân là đại phu, có thể trị chân của ta?”
Sắc mặt của Đàm thiếu phu nhân có chút quẫn bách, “Gia muội đúng là đại phu, bất quá, chân của Ngự phu nhân, muội ấy nói, phải có thiên thời địa lợi nhân hoà mới có thể chữa khỏi, mà nhân hòa thì dễ tìm, chứ thiên thời và địa lợi thì có hơi khó.”
“Ừm, ta đã hiểu, thân thể của ta, tự ta cũng biết, vốn ta là người không có mệnh sống lâu, có thể sống tới giờ, ít nhiều cũng nhờ gặp các ngươi, mà có thể có cơ hội khỏi hẳn chính là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Cho nên, ta sẽ không uể oải, thỉnh thiếu phu nhân cứ dựa theo tình hình thực tế mà nói là được.”
Đàm thiếu phu nhân khẽ thở dài một hơi: “Ngự phu nhân thật đúng là kiên cường, muội muột ta nói, chân của ngươi vốn là bị thương nặng, sau đó lại là họa vô đơn chí, cho nên, phải đợi Phong Liên Hoa trên đỉnh Tuyết Sơn nở, Hỏa Hoa Quỳnh xoè cánh, sau đó nấu tan huyền băng làm nước để chế dược, kết hợp châm cứu của muội ấy mới có cơ hội khỏi hẳn.
Nhưng muốn chờ Phong Liên Hoa nở, thì phải chờ ít nhất hai năm, mà Hỏa Hoa Quỳnh —— “
“Ta có thể tìm được Hỏa Hoa Quỳnh.”
Đàm thiếu phu nhân kinh hỉ nhìn nàng, “Thật sao? Như vậy chỉ còn thiếu Phong Liên Hoa thôi.
Thứ này cứ để muội muội tìm.
Hỏa Hoa Quỳnh ở Hàn Băng Cốc là loại dược cực khó kiếm, ít nhất phải đợi tận mười năm a! Ngự phu nhân, ngươi có sẵn thì thật tốt quá, xem ra ông trời đã đứng về phía chúng ta a!”
“Hai năm sao? Nếu hai năm sau có được Phong Liên Hoa, có phải sẽ chữa khỏi được? Không biết muội muội của phu nhân nắm chắc được bao nhiêu phần?”
“Bảy phần!” Một giọng nữ có chút khí phách truyền đến.
Quay đầu nhìn lại thì thấy một nữ hài mặc quần áo đỏ thẫm đi vào, bên cạnh còn có một thiếu niên trạc tuổi đi theo, thoạt nhìn có chút hương vị kim đồng ngọc nữ.
Đây chính là muội muội của Đàm thiếu phu nhân – Hàn nhị tiểu thư – và Đàm tam thiếu gia.
Đàm thiếu phu nhân cười tủm tỉm nhìn bọn họ, “Muội muội, muội đã đến rồi?”
“Tỷ tỷ, tỷ ở trong này làm cái gì?”
“Tỷ rảnh rỗi nên trò chuyện với Ngự phu nhân.
Muội muội, Ngự phu nhân nói nàng ấy có Hỏa Hoa Quỳnh! Như vậy, hai năm sau hẳn là có thể chữa khỏi chân của Ngự phu nhân đúng không?”
Hàn gia Nhị tiểu thư liếc trắng mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái, “Chuyện đó còn phải vận số của nàng ấy, muội không phải đã nói chỉ nắm chắc bảy phần thôi sao!” Nói xong quay sang nhìn Ngự Thiên Dung một cái.
Ngự Thiên Dung nhàn nhạt cười, “Bảy phần đã là rất nhiều, đến lúc đó còn có nhọc cô nương hỗ trợ!”
“Đừng tiếp lời nhanh như vậy, ta cũng sẽ không công cứu người!” Hàn nhị tiểu thư cong cong miệng nhìn Ngự Thiên Dung.
“Ngươi nghĩ muốn cái gì, chỉ cần tìm được, chúng ta đều trả!” Phượng Hoa không biết khi nào thì quay trở lại, bình tĩnh nhìn nữ hài.
Hàn Nhị tiểu thư cười khanh khách, nhìn Phượng Hoa, “Khẩu khí thật lớn a!”
Ngự Thiên Dung đưa tay kéo kéo tay áo Phượng Hoa, ý bảo hắn đừng đáp ứng bừa, “Hàn Nhị tiểu thư, không biết ngươi muốn nhận chẩn phí thế nào?”
“Chẩn phí? Hì