“Phượng Hoa, ta hy vọng ngươi nhớ kỹ một chuyện, ta không cần bất kì ai hy sinh cho ta! Cho dù ngươi làm, ta cũng sẽ không nhận, ta thà rằng ngươi trả giá uổng phí, cũng không muốn cả đời mình lưng đeo ân tình của ngươi mà sống!”
Lòng Phượng Hoa chấn động, nguyên lai, nàng nghĩ như vậy!
Ngự Thiên Dung thấy Phượng Hoa hồi lâu không lên tiếng, cơn tức trong lòng liền lớn hơn nữa, chẳng lẽ hắn thật sự thích vì nàng mà đi sống cùng nữ nhân khác? Vậy là sao chứ? Càng nghĩ càng phát điên, “Tránh ra, ta muốn đi một mình!”
Phượng Hoa ngạc nhiên nhìn nàng đột nhiên nổi giận đùng đùng, nàng đây là… Tuy rằng hắn hiện tại không muốn chọc tức nàng, nhưng mà, phu nhân a, ngươi cũng phải nhìn xem tình hình bản thân rồi hẵng nói a, ngươi bây giờ ngồi xe lăn, làm sao mà tự mình đi? Đương nhiên, lời này, Phượng Hoa chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, không dám nói ra, phỏng chừng nếu nói ra, e rằng ngay cả núi cũng bị cháy vạ lây.
Cho nên, hắn lựa chọn trầm mặc, cố làm người ẩn hình!
Đáng tiếc, cơn giận của Ngự Thiên Dung vượt quá xa dự đoán của hắn, nàng cư nhiên dùng nội lực đánh xuống mặt tuyết, mượn lực làm cho xe lăn lao đi, mà đây lại là chỗ đất bằng, thế nên cú trượt này dễ dàng đi xe hơn mười thước.
Phượng Hoa vốn đang đẩy xe lăn, bỗng nhiên mất đi trọng tâm, thiếu chút nữa bổ nhào xuống mặt đất, chuẩn bị làm một cái hôn môi nồng nhiệt với bạch tuyết cô nương, may mà hắn phản ứng nhanh, đúng lúc lật người đồng thời dùng khinh công đuổi theo, “Phu nhân, cẩn thận đường trơn a!”
Đừng nói chi hai chân nàng không thể đi, hắn cũng thấy rất trơn trợt a! Đáng tiếc, hiển nhiên lời nói của hắn không những đạt đượt hiệu quả tốt, ngược lại làm cho Ngự Thiên Dung quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, càng thêm dùng sức tung ra nội lực, khiến cho xe lăn phóng đi ào ào…
Kia quả thực chính là xe lăn bay trên tuyết a! Phượng Hoa nhìn mà hết hồn, phu nhân khi nào thì học xong loại công pháp này, tốc độ trượt kia còn nhanh hơn những lần hắn dùng khinh công để chạy trốn! Xem ra, cái huyền công gì đó mà Hàn nhị tiểu thư nói phu nhân luyện thật đúng là lợi hại a!
Ngồi trên xe lăn, Ngự Thiên Dung mới đầu là tức giận muốn đi một mình, nhưng khi tốc độ trượt trên truyết của xe lăn càng lúc càng nhanh, nàng dần cảm thấy rất sảng khoải.
Nàng bỗng nhớ lại những ngày trượt bang ở hiện đại, thật tự do tự tại… Đúng vậy, khi đó, bọn họ cùng đi trượt băng, còn tham gia thi đấu theo cặp, nàng và người kia còn thắng được giải quán quân, đạt được một bộ lưu niệm dành cho các cặp tình nhân.
Kỳ thật phần thưởng là phụ, quan trọng nhất là cảm giác vui sướng, ngọt ngào khi hai người cùng đồng tâm hiệp lực…
Kỷ niệm ngày đó, giờ phút này nhớ lại, vẫn rõ ràng như vậy, vẫn khiến người luyến tiếc như vậy.
“Ha ha ha —— “
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung cười ha hả, cười đến độ nghẹn ngào, cười đến độ cuồng ngạo… Tiếng cười dứt, không gian trở về yên tĩnh, sau đó, khóe mắt nàng chảy xuống hai dòng nước mắt.
Mặc kệ quá khứ là cỡ nào ngọt ngào, mặc kệ tình yêu ngày xưa là cỡ nào chân thành, trải qua thời gian dài lâu, mọi thứ tựa hồ đều trở nên nhàm chán, sau đó bắt đầu đi lên con đường phản bội…
Cho nên, nàng mới chán ghét những kẻ không chung thủy, không, không phải chán ghét những kẻ không chung thủy, mà là chán ghét những kẻ dối trá, nếu ngươi có thể thẳng thắn nói: thực xin lỗi, ta không yêu ngươi nữa! Như vậy, nàng cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của nhau, chính là không thể dễ dàng tha thứ lừa gạt! Không thể dễ dàng tha thứ phản bội!
Đã không còn yêu nữa, thì có gì mà trách móc nặng nề.
Có lẽ không hẳn là đối phương cạn tình, mà là chính ngươi đã giảm đi mị lực thì sao? Ha ha, cho nên, không cầu đối phương yêu mình cả đời, nhưng hận nhất là bọn ngụy quân tử lừa gạt!
Nàng hận ngụy quân tử, nhất là loại ngụy quân tử trong tình yêu!
“Phu nhân ——” Phượng Hoa ngơ ngác nàng đầu tiên là cười vui, rồi lại lập tức bi ai cười, còn có hai dòng nước mắt bị gió lạnh thổi đi.
Hắn đau lòng, hắn hối hận, hắn không khiến nàng thương tâm, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nên để nàng thương tâm!
Vội vàng chạy tới, hắn chuẩn xác ôm lấy Ngự Thiên Dung, bay xuống mặt tuyết, “Phu nhân, thực xin lỗi!”
Nước mắt trên mặt còn chưa khô, Ngự Thiên Dung ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vừa khẩn trương vừa ảo não của Phượng Hoa, cười nhẹ, “Không trách ngươi!”
“Phu nhân, ta đáp ứng ngươi, về sau sẽ không làm ra chuyện như thế này khiến ngươi thương tâm!” Phượng Hoa trịnh trọng nói.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Vậy là tốt rồi!”
Phượng Hoa ôm Ngự Thiên Dung, đứng giữa gió lạnh, không biết nên nói cái gì để an ủi nàng, lại nghe Ngự Thiên Dung chậm rãi nói: “Phượng Hoa, cám ơn ngươi nguyện ý đối với ta như vậy! Tâm ý của ngươi, ta lĩnh.”
Phượng Hoa nghe vậy, mặt chợt lộ vẻ vui mừng, lập tức cúi đầu nhìn nàng, tủm tỉm hỏi, “Như vậy —— phu nhân có phải đã đáp ứng lời cầu thân của ta rồi không?”
Ngự Thiên Dung hoạt kê nhìn Phượng Hoa, thằng nhãi này căn bản là không nhớ mình vừa răn đe chuyện gì! Còn chưa kịp mở miệng, Phượng Hoa đã cười ha ha nói: “Phu nhân, cám ơn ngươi đã nhận tâm ý của ta, ừm, nên chuẩn bị chuyện kế tiếp như thế nào đây? Vốn hẳn là chúng ta trở về trước, sau đó ấn trình tự mà làm, để phu nhân phong phong cảnh cảnh thành thân.
Bất quá, nếu ở lại Hàn Băng Cốc thì không tiện cho lắm, dù sao cái gì đều lạ lẫm… À, hay là, phu nhân, chúng ta tạm xuất cốc trước làm việc vui đi, về phần Hàn nhị tiểu thư, cứ dặn nàng ta khi nào chuẩn bị dược thảo xong thì tới tìm chúng ta, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta cho thêm một chút chẩn kim là được!”
Ách… Đề tài xoay chuyển thật nhanh, Ngự Thiên Dung trừng mắt người trước mặt mình, tuyệt không hoài nghi Phượng Hoa là một tên yêu nghiệt.
Người có da mặt dày như vậy, không phải là yêu nghiệt thì là cái gì?
“Ừm, phu nhân, ngươi hy vọng hôn lễ của chúng ta sẽ tiến hành thế nào? Với lại, phu nhân cần sính lễ gì? À, chúng ta tính luôn Triển Cảnh đi, ngươi cứ cưới luôn về cũng được… Sau này chúng ta thành thân rồi, vẫn ở lại Hội Họa Viên đi! Ừm, nếu chỗ này không đủ cho mọi người cùng ở, chúng ta lại mua thêm mấy khu đất xung quanh!”
Ngự Thiên Dung trợn mắt nhìn Phượng Hoa, trực tiếp choáng váng.
Vì sao người này càng tính càng xa