Bùi Nhược Thần bị nụ cười và ngữ khí quá mức ôn nhu của Ngự Thiên Dung làm cho da đầu run lên, “Nàng muốn ta bồi thường thế nào?”
“Khụ khụ, chuyện này a, ta cũng không phải Duệ Nhi, sau khi trở về, ngươi chỉ cần làm cho Duệ Nhi vui vẻ, làm cho đứa nhỏ này cam tâm tình nguyện gọi ngươi là cha.
Ta a, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì hết! Ngươi nói, chuyện này có phải là rất nhỏ hay không?”
Ha ha, đún là việc nhỏ, quá nhỏ luôn! Chuyện này một chút cũng không nhỏ, đứa nhỏ tinh ranh kia…
“Phu nhân nói quá đúng, Bùi đại thiếu muốn Duệ Nhi thiếu gia nhận tổ quy tông thì phải bồi thường cho Duệ Nhi thiếu gia thật nhiều mới được.
Tiểu thiếu gia của chúng ta a, đáng yêu như vậy, thông minh như vậy, … khiến cho ai cũng thích như vậy, hắc hắc, nhất định phải để cho tiểu thiếu gia cam tâm tình nguyện mới được a.
Bằng không, thiếu gia ủy khuất, phu nhân sẽ đau lòng, không chỉ là phu nhân đau lòng, toàn bộ người trong Hội Họa Viên cũng sẽ đau lòng a!”
Phượng Hoa không biết trở về từ khi nào, cười hì hì nói xong liền đi lên xe ngựa, lấy ra hai con gà luộc, hớn hở hiến vật quý cho Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, nàng nếm thử này, hương vị này rất hiếm có đó!”
Ngự Thiên Dung rất là vừa lòng nhìn Phượng Hoa một cái, “Ừm, ta rất tán thành những lời chàng vừa nói! Duệ Nhi từ nhỏ đã chịu khổ nhiều lắm, nhất là lúc mẹ con ta mới bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân.
Đứa nhỏ đó vì ta, ai… nhớ lại liền thấy đau lòng!”
Phượng Hoa thuận thế vỗ vỗ vai Ngự Thiên Dung, thực săn sóc an ủi: “Ai… phu nhân, chuyện đã qua rồi, đừng nhớ lại nữa, về sau quyết không để cho thiếu gia chúng ta chịu ủy khuất!”
“Ừm, ta biết, quyết không thể để như vậy!”
Phượng Hoa nhìn vẻ mặt Bùi Nhược Thần tức nghẹn, trong lòng sảng khoái vô cùng, bỗng nhiên khẽ đảo mắt nói, “Phu nhân, để ta báo tin tốt cho Viên lão biết, ông ta là người cao tuổi, tâm tình phải vui vẻ thì mới sống lâu được!”
“À, được, chàng đi đi!” Ngự Thiên Dung vừa nãy còn giả vờ đau lòng, lập tức phấn chấn trở lại, quay sang hết nhìn Bùi Nhược Thần hết sức ôn nhu.
Phượng Hoa lúc này liền gọi to, thanh âm kia a, tuyệt không che dấu, “Viên lão, Viên lão, có tin tốt a!”
Một lát sau, Viên lão kích động trở lại xe ngựa của Ngự Thiên Dung, hai mắt mở to sáng rực nhìn Ngự Thiên Dung, “Nha đầu, ngươi nói thật?”
Ngự Thiên Dung hòa khí gật gật đầu, “Đúng vậy, Viên lão a, lúc nãy ta nhất thời không chấp nhận đề nghị của ngài, cũng không có tâm tư tìm ra một biện pháp vẹn toàn khác, khiến cho ngài buồn phiền, trong lòng ta thật sự hổ thẹn.
Hy vọng ngài đừng trách ta!”
Viên lão lắc đầu, “Không trách, không trách, làm sao có thể trách Ngự phu nhân a!”
Phượng Hoa thực biết tôn trọng người già, đỡ Viên lão lên xe ngựa, “Viên lão a, lên xe nói, từ từ rồi nói, không vội, việc lớn đã quyết định xong rồi, việc nhỏ còn phải thương lượng!”
“Được được được!” Tâm tình Viên lão lúc này chỉ dùng một từ kích động là không thể hình dung.
Ông làm sao ngờ được, chỉ trong một lát, Ngự Thiên Dung liền cải biến chủ ý!
Phượng Hoa rất phối hợp kể lại kết quả thương lượng cho Viên lão biết.
Viên lão nghe xong, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối vì tiểu thiếu gia không thể đi theo bọn họ, nhưng so với việc có thể nhận tổ quy tông, mấy chuyện nhỏ này cũng không đáng gì.
Hơn nữa, không cho Duệ Nhi rời khỏi mẫu thân thì có sao, bọn họ đến làm khách là được, không phải đều có thể chăm sóc tiểu thiếu gia sao? Có thể nói, giờ phút này, trong lòng Viên lão đã bắt đầu tính toán sẽ mua một căn nhà sát bên nhà của Ngự Thiên Dung, thuận tiện về sau ở lại thăm tiểu thiếu gia thật lâu!
“Ha ha, Viên lão a, chuyện cuối cùng, cũng không có gì to tát.
Phu nhân nói, ngày nhận tổ quy tông sẽ do Duệ Nhi thiếu gia tự mình quyết định.
Duệ Nhi thiếu gia khi nào cam tâm tình nguyện gọi Bùi đại thiếu là phụ thân, khi đó sẽ nhận tổ quy tông.
Viên lão a, ngài thấy chuyện này không có vấn đề gì, đúng không?”
Viên lão nghe gật gật đầu, “Được, đương nhiên là phải để tiểu thiếu gia vui vẻ nhận tổ quy tông thì mới có ý nghĩa!” Đứa nhỏ nha, muốn hắn gọi một tiếng cha thì đâu có gì khó, lấy vài thứ tốt ra dỗ dành là được! Suy nghĩ làm cho Viên lão sau này thiếu chút nữa muốn vỗ đầu mình, bởi vì ông căn bản không thể ngờ được tiểu thiếu gia nhà minh cư nhiên thông minh đến cỡ đó.
Đứa bé như vậy làm sao có thể lừa gạt được a! Đương nhiên, chuyện này sau này cũng biến thành cái cớ để ông có dịp hất hàm khoe khoang.
Phượng Hoa thấy chuyện cần nói đều đã nói, liền thức thời ngồi bên cạnh Ngự Thiên Dung, xé một cái đùi gà, lại hết sức tỉ mỉ dùng giấy bao lại mới đưa cho Ngự Thiên Dung ăn.
Hắn còn rộng lượng chia một khối lớn cho Bùi Nhược Thần và Viên lão.
Hắn và Ngự Thiên Dung hào hứng ăn gà, thổn thức khen hương vị ngào ngạt.
Viên lão a, ăn cũng rất thư sướng và kích động.
Duy chỉ có Bùi Nhược Thần là ăn trong vô vị! Hễ nghĩ đến tên tiểu tử Duệ Nhi, hắn liền đau đầu.
Tuy rằng hắn không mở miệng nói chuyện này khó, nhưng hắn hiểu chuyện này rõ hơn Viên lão, ứng phó đứa con nít ranh kia không hề đơn giản chút nào!
Nghĩ vậy, hắn liền hận đến nghiến răng nhìn Phượng Hoa một cái, Phượng Hoa ha ha cười nói: “Bùi đại thiếu a, thế nào, không đủ ăn sao, chỗ này còn một con nữa, không cần lo lắng.
Nếu thực sự không đủ, ta sẽ lại chạy đi một chuyến, tuyệt đối cho mọi người ăn no.
Người ta thường nói cái gì a, à, con người khi gặp chuyện vui, tinh thần sẽ rất thoải mái! Hắc hắc… Viên lão, ngài thấy có đúng không?”
“Ừm, đúng vậy! Đúng vậy!”
Ngự Thiên Dung thấy bộ dáng Bùi Nhược Thần như vậy, âm thầm cười trộm trong lòng.
Ai bảo ngươi cứ bóc lột ta, hừ, ranh con! Ta mà trở về, không bảo Duệ Nhi làm ngơ ngươi, ta sẽ không là người xuyên không đến!
Liền bởi vì vậy, dọc theo đường đi, đoàn người có thể nói là cực kỳ vui vẻ, ngoại trừ Bùi Nhược Thần, ai nấy đều là tươi cười đầy mặt.
Đương nhiên, Bùi Nhược Thần cũng không thực sự khổ não đầy mặt, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt đại tao nhã kia thiếu vài sắc thái mà thôi.
…
Trong lúc Ngự Thiên Dung ôm tâm tình kích động chạy nhanh về nhà, Triển Cảnh, Hạ Duyệt và Trì Dương cũng đang vội vàng dẫn Duệ Nhi chạy về nhà.
Từ ngày Triển Cảnh bỏ đi ngay giữa hôn lễ, hắn coi như đã trở mặt