Độc Quái đứng một bên bĩu môi nhìn, thằng nhóc này bị ép buộc nửa tháng chỉ đổi lấy một nụ cười của nữ nhân này, đã vậy còn cam tâm tình nguyện, đúng là hết cứu nổi.
“Mẹ.”
Ngự Thiên Dung nhìn Duệ Nhi, “Sao vậy? Duệ Nhi còn có gì muốn nói với mẹ sao?”
Duệ Nhi nhìn Độc Quái, trái tim nho nhỏ rất là đồng tình, “Mẹ, ta mang Tần gia gia đi ăn cái gì nha, ta đói bụng rồi!” Trong mắt hắn, lão gia gia này hẳn là rất đói.
Nghĩ đến đoạn thời gian bản thân và mẹ từng bị người ta vứt bỏ, không có cái để ăn, lòng hắn liền chua xót, hắn không muốn nhìn thấy người khác chịu đói.
Ngự Thiên Dung thấy bộ dáng hắn như vậy, cười nhẹ, “Đi đi.” Đứa nhỏ thiện tâm cũng là chuyện tốt, chỉ cần không phải ai cũng đối xử rất thiện lương là được.
Độc Quái còn đang thất thần, đã bị Duệ Nhi nắm tay kéo đi.
Triển Cảnh nhất thời cũng không thể nói gì, đành tùy ý Duệ Nhi lôi kéo lão rời đi, còn phụ thêm một câu, “Tần đại thúc, thiếu gia có chút nghịch ngợm, hy vọng tiền bối thông cảm.”
Độc Quái nghe vậy sắc mặt liền xanh mét, cứ như nói lão sẽ cùng đứa nít ranh này hồ nháo vậy! Lão tới nơi này đâu phải vì chuyện này, lão chỉ muốn đến xem vị phu nhân trong mắt Triển Cảnh là người thế nào, sau đó nghĩ biện pháp thu tên đồ đệ này.
“Tần gia gia, ngươi thích ăn cái gì a, ta gọi bọn hắn đi chuẩn bị.”
“Tùy tiện cái gì đều được.”
Lời này nghe vào trong tai Duệ Nhi liền thay đổi ý nghĩa, hắn cảm thấy lão gia gia này chắc là rất đói bụng, không kén chọn gì cả, cho nên trong lòng lại thêm một lần nữa cảm thấy đáng thương lão, lập tức gọi bọn nha hoàn mau chóng bưng lên mấy món tráng miệng, còn dặn phòng bếp mau chóng chuẩn bị cơm chiều.
Độc Quái nhìn mấy dĩa tráng miệng trước mắt, đều là mấy thứ bán ngọt mà bọn nhóc con thích ăn, lão nuốt nước miếng, chẳng lẽ lão thật phải ăn mấy thứ này? Kỳ thật lão rất kén chọn, vốn dĩ không thích ăn bánh ngọt, còn đồ ăn thì hình thức không cần màu mè, bất quá chế biến phải thật tinh xảo.
“Tần gia gia, mau ăn a, mấy món này đều ngon lắm, Duệ Nhi đều thích ăn a!” Duệ Nhi chớp chớp mắt to nhìn hắn.
Tự làm bậy a, sớm biết vậy hắn sẽ không tùy tiện!
Độc Quái mặt mày đau khổ, cảm thấy mình thật sự vô tội, bất quá, rất kỳ quái nha, lão lại không thể mặt lạnh mày nhẹ như khi đối mặt với bọn người giang hồ, còn có chút không đành lòng cự tuyệt yêu cầu con đứa nít ranh trước mắt, đành cắn răng lấy một khối bánh bỏ vào miệng.
May mà, bánh không quá ngọt, lại còn xốp xốp giòn giòn, ăn rất được a!
“Tần gia gia, ngươi không thích ăn cái này a, vậy ngươi thích cái gì? Ta gọi bọn hắn đi làm.” Duệ Nhi thấy Độc Quái không vui vẻ như lúc mình ăn liền thông minh đoán được nguyên nhân.
Độc Quái ha ha cười, “Ta không quen hương vị này mà thôi, ngươi ăn nhiều một chút đi, gia gia không đói bụng.”
“Nhưng Tần gia gia rất gầy a, mẹ nói, phải ăn cho nhiều, như vậy thân thể mới cường tráng!”
“Ha ha, ta trời sinh chính là hình dáng này, ăn nhiều đi nữa cũng không béo lên.”
Duệ Nhi trợn to mắt nhìn hắn, “Thật vậy chăng? Mẹ chưa nói vậy bao giờ!”
Cái gì cũng phải mẫu thân ngươi nói mới được sao, ai! Lão bất đắc dĩ đánh giá đứa con nít trước mặt, nhìn nhìn, hai mắt Độc Quái bỗng nhiên toát ra tinh quang, thình lình đưa tay bắt lấy cổ tay của Duệ Nhi, khiến Duệ Nhi hoảng sợ,