Cố Trăn lớn hơn cô nửa tuổi. Trước kia khi yêu nhau cô thỉnh thoảng gọi anh là anh trai hoặc ông xã, nghe thật sự rất đã tai. Còn việc anh gọi cô là ‘chị gái’ thì chưa từng xảy ra.
Hai từ này phát ra từ giữa môi và lưỡi của anh không những không khiến Mạch Mang Mang nghĩ đến Mạch Càng Tư, mà còn bởi vì cực kỳ không hề phù hợp với Cố Trăn nên bất ngờ nảy sinh ái tình mập mờ. Hai người động chạm nhưng duy chỉ có cô là người bị lợi dụng, hai má Mạch Mang Mang nóng bừng.
“Em nuốt chậm thôi.” Mặt Cố Trăn mặt không đổi sắc: “Là tự em nói chứ ai, bất ngờ làm gì?”
“Làm sao mà anh biết được?”
“Vừa nãy trong thang máy bác sĩ của em đã nói cho tôi biết.”
“Anh không cần gọi tôi như thế.”
Cố Trăn cười: “Trước tiên em hãy nói chuyện với bác sĩ của mình đi.”
Mạch Mang Mang phớt lờ: “Lời đã nói ra, lý nào lại rút về.”
Cố Trăn đưa tay cởi cúc áo cuối cùng của cô, đôi tay mang theo vết chai mờ, vuốt ve làn da trắng nõn đầy tinh tế của cô.
Như có linh cảm, bác sĩ Trần quay đầu về phía họ cười cười, Mạch Mang Mang nhíu mày gắt nhỏ: “Anh làm gì vậy?”
“Em thử nói xem?”
Nhìn thấy vành tai cô phiếm hồng, nếu không phải đang có nhiều người ở đây, anh thật muốn cắn nó.
“Ăn thêm một chút đi, sẽ không mập đâu.” Cố Trăn sờ vào bụng nhỏ của cô: “Ăn cháo nào.”
Mạch Mang Mang ăn được một nửa liền để xuống, Cố Trăn nói: “Em ăn ít quá.”
Cô nghiền ngẫm hương vị cháo đang ngậm trong miệng, đây không phải là vị của đồ ăn thường bán bên ngoài: “Anh mua cháo ở đâu vậy?”
Cố Trăn bình thản nói: “Là bà ngoại nấu đó.”
Ba mẹ Cố Trăn đều đã mất, trong nhà chỉ còn bà ngoại và em gái Cố Hoàn. Năm đó, từ cấp hai đến cấp ba, tuy mang tiếng là Mạch Mang Mang ở nhờ nhà anh nhưng trên thực tế khi sống ở nhà Cố Trăn, bà ngoại anh coi cô như cháu gái ruột của mình. Bà giáo dục con cháu rất nghiêm khắc, còn dặn dò Cố Trăn trước khi vào đại học thì không được yêu đương với cô, tuy nhiên hai người họ cũng đã lén lút vượt quá giới hạn rồi.
Lúc ở Mạch gia Mạch Mang Mang luôn bị xem thường, thiếu thốn tình thân. Chính Cố Trăn và bà ngoại anh đã bù đắp cho cô, đối xử với cô như người một nhà. Sau này khi chia tay với Cố Trăn, cuộc sống ở nhờ tốt đẹp ấy hiển nhiên cũng chấm dứt.
Nhưng dù Mạch Mang Mang có từng hận Cố Trăn nhiều đến đâu, thì cô vẫn luôn nhớ về bà ngoại.
Mạch Mang Mang lại cầm chén lên, lặng lẽ ăn hết cháo.
Cố Trăn lấy khăn giấy lau miệng cho cô: “Ngày nào em cũng đều tự giác như vậy thì thật tốt.”
“Tôi bị viêm dạ dày cấp tính, chứ không phải là không có tay.” Mạch Mang Mang ngăn anh: “Trong bệnh viện có cơm phần, không thì tôi sẽ ra ngoài mua, đều được cả. Đừng để cho bà phải vất vả.”
Anh “Ừm” nhẹ một tiếng.
Ăn xong, Mạch Mang Mang đặt máy tính lên đùi, tiếp tục xử lý công việc. Cố Trăn ngồi bên giường cô xem tài liệu, cả hai người đều không ai nói chuyện với ai. Tuy nhiên Mạch Mang cảm thấy rất kì lạ, không giống như những năm tháng an tĩnh trước đây.
“Khi nào anh đi?”
Cố Trăn thản nhiên đáp: “Không vội.”
Mạch Mang Mang nằm xuống,
khéo léo âm thầm tiễn khách: “Tôi muốn ngủ.”
Cố Trăn liếc nhìn cô: “Vậy em ngủ đi.”
Dì Thái tuổi đã cao nên đã đi ngủ từ sớm, nhưng 10 giờ tối lại chính là thời điểm mà đại não cô hoạt động. Cô xoay lưng về phía Cố Trăn, không ngủ được, lắng nghe âm thanh anh lật tài liệu.
Đến tận 12 giờ đêm anh mới xem xong. Cố Trăn đặt cánh tay lộ ra bên ngoài của cô lại vào trong chăn, hơi thở nóng ấm phả lên khuôn mặt cô. Anh nhìn cô một lát rồi tắt đèn ở đầu giường.
***
Mấy ngày kế tiếp Cố Trăn đều làm theo kiểu này, chẳng qua có khi đến sớm có khi đến trễ, lúc thì ở lại lâu hơn một chút, lúc thì về sớm hơn.
Năng lực xã giao của dì Thái rất mạnh, già trẻ gái trai gì đều cũng có thể giao lưu, nhưng lại rất kiệm lời với Cố Trăn. Bà không hề biết về thân phận của anh, từ đầu đến cuối đều thấy anh khó gần gũi. Bác sĩ Trần thì khác, luôn khiến người ta thấy vui vẻ.
Mạch Mang Mang không hề có ấn tượng xấu về bác sĩ Trần. Mỗi ngày các đề tài bên ngoài mà hai người thường bàn luận đều phù hợp với sở thích của cô, nên càng duy trì được mức độ thân thiết.
Có một y tá mới đến, ngày nào cũng đều buồn bực không vui, nghe nói là do không kịp đổi lại ly trà mới cho cấp trên nên bị chỉ trích một phen, bị chuyển đi khỏi khu điều trị đặc biệt.
Theo Mạch Mang Mang biết ít nhất là trong khoảng thời gian này, tính tình của Cố Trăn đã tốt hơn so với trước. Cô cũng không từ chối việc anh chăm sóc cô, thậm chí còn xem sự xuất hiện của Cố Trăn là lẽ tự nhiên.
Trên phương diện tình dục thì Mạch Mang Mang khá thoải mái, chỉ phân biệt giữa muốn và không muốn. Tình yêu kết hợp với dục vọng dĩ nhiên là tốt, nhưng cô trao đi dục vọng cũng không có nghĩa là có tình yêu.
Cho dù Cố Trăn là xuất phát từ tình cảm trước đây nên cảm thấy áy náy, hay là ý muốn bảo vệ của anh tăng lên sau khi hai người đã lên giường, hay là ham muốn chiếm hữu đi chăng nữa, nhưng nếu cô và anh đã là quan hệ thể xác thì càng lún sâu sẽ dễ phá vỡ loại khoảng cách này.
Càng ít tiếp cận càng hấp dẫn nhau hơn, Mạch Mang Mang không phải là người vì bản thân mà đặt ra giới hạn. Cô cho rằng mình có thể kiểm soát được, cho dù phải trả cái giá rất đắt. Trong tiềm thức, cô luôn muốn thử thách, muốn chứng minh rằng mình sẽ không gục ngã trước anh lần hai.
Vì thế cô hoàn toàn không nhận ra giữa cô và Cố Trăn luôn tồn tại thật giả. Những điều chân thật trở thành vùng cấm không thể chạm vào, còn những điều giả dối lại trở thành cái cớ để tiếp cận nhau, để rồi cuối cùng cả hai không còn sự đơn thuần như ban đầu.