Khi Cố Trăn đứng dậy, bóng của anh bao trùm lấy cô như cả thế giới nặng nề ập xuống. Mặc dù anh đã kiềm chế cơn tức giận của mình, nhưng cảm giác áp bức bẩm sinh của anh vẫn lên đến cực điểm khi anh nghiêm túc.
Cố Trăn trầm giọng nói: “Anh nói lại lần nữa, đừng có đùa về chuyện này.”
Mạch Mang Mang mặc kệ tiếng thở dốc trong bầu không khí ngột ngạt này, cô lấy một viên thuốc từ trong túi xách ra ném lên bàn, cười nhẹ: “Chuyện gì có thể nói đùa, chuyện gì không thể nói chơi, anh không phân biệt được sao?”
Cảm xúc trong mắt Cố Trăn dễ dàng phân biệt hơn nhiều so với đêm ở làng Liêu, anh vừa sốc vừa đau đớn, nhưng anh cũng nhanh chóng thu hồi biểu cảm đó lại.
“Em muốn trả thù anh thì cũng được thôi, nhưng tại sao em lại tự làm tổn thương chính mình?” Anh hỏi đi hỏi lại ba lần liền.
Mạch Mang Mang lạnh lùng nói: “Không phải đàn ông thì thường quan tâm đến chuyện con cái sao?”
Có lẽ cô ấy muốn chứng minh rằng Cố Trăn không thể tránh khỏi những lời nói dối mà đàn ông hay mắc phải – thái độ tức giận lẫn dịu dàng lo lắng của anh là vì đau lòng cho đứa con gái đã mất của hai người chứ hoàn toàn không phải vì yêu thương cô. Cô cố tình quên việc anh đã đi hơn nửa vòng thành phố để tìm cô. Việc bẻ cong, bóp méo lời nói và hành động của anh như vậy khiến Mạch Mang Mang vô cùng vui vẻ.
“Tôi không làm tổn thương chính mình. Người duy nhất quan tâm đến đứa trẻ này là anh, không phải tôi. Anh chỉ quan tâm đến đứa trẻ, có bao giờ anh cảm thấy đau lòng khi tôi cắt cổ tay không?”
Cô cố tình đào sâu vào nỗi đau và sự hận thù đã bị thời gian xóa nhòa kia.
“Thanh Ninh nhảy khỏi tòa nhà và chết ngay trước mắt tôi. Máu của cô ấy bắn tung tóe khắp người tôi. Khi tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng mỗi đêm thì anh đang ở đâu? Anh có từng giải thích, có từng quan tâm tôi dù chỉ một lần không?”
Mạch Mang Mang trầm giọng, khó khăn nói: “Tôi không thể tha thứ cho bản thân dù chỉ một giây một phút, tha thứ cho chính mình không có tôn nghiêm như vậy. Tôi càng không thể tha thứ cho anh, càng không tha thứ cho cô ta.”
Cố Trăn đặt tay lên lưng ghế, anh nắm chặt lấy mép ghế.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện quay lại với anh, cho nên tôi cũng không cần anh áy náy, không cần anh giải thích.” Mạch Mang Mang cười châm chọc: “Không phải anh cũng giống vậy sao? Anh ngầm thừa nhận quan hệ giữa chúng ta chỉ là quan hệ thể xác, nghĩa là anh chưa từng nghĩ tới việc chúng ta sẽ là một cặp đôi thực sự. Tôi đã ở nước ngoài mười năm mà anh chẳng hề quan tâm, tôi trở về thì anh có thể tùy tiện dây dưa với tôi, căn bản anh không hề yêu tôi. Trước kia là vậy, bây giờ cũng là vậy, tôi đối với anh có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là vui đùa mà thôi, có gì quan trọng chứ?”
Cố Trăn nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Anh không bao giờ có suy nghĩ chỉ muốn chơi đùa với em.”
“Nhưng tôi lại không nghĩ vậy.” Mạch Mang Mang nhìn lại anh: “Anh không xứng với tấm chân tình của tôi.”
“Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể quên, nhưng tôi không thể. Tôi không thể giả vờ bình tĩnh được nữa. Phải, trước đây tôi đã giả vờ. Tôi chưa bao giờ có thể quên. Anh
khiến tôi cảm thấy ghê tởm và đau đớn, ngay cả con của anh cũng vậy.”
Cố Trăn nhíu chặt mày: “Nếu thật sự em không muốn đứa nhỏ này, được, anh tôn trọng em. Nhưng ít nhất, chúng ta cùng nhau bàn bạc trước đã, em không thể tự mình quyết định…”
“Trước kia anh cho tôi quyền lựa chọn sao?” Mạch Mang Mang ngắt lời anh, đổ hết lỗi cho Cố Trăn, cô biết tình yêu và trách nhiệm sẽ là gánh nặng đối với anh: “Tôi không phải không muốn đứa trẻ này, tất cả đều là vì anh, Cố Trăn. Nếu không phải vì anh, tôi đã giữ đứa trẻ lại rồi. Anh quá hoàn hảo, tôi không thể làm gì được anh, tôi chỉ có thể dùng cách này để trả thù anh.”
Anh không thể yêu cầu cô phải trả thù anh như thế nào, cô chỉ muốn anh cảm thụ sâu sắc nỗi đau này.
“Anh có tức giận, có buồn bã sao? Tôi đã tưởng anh sẽ rơi một vài giọt nước mắt. Có vẻ như anh không yêu đứa trẻ này nhiều rồi.”
Trên thực tế, Mạch Mang Mang cũng không hung hãn, không giơ nanh múa vuốt gì cả, cô có mục tiêu rõ ràng, giống như đang hoàn thành thí nghiệm vậy, chỉ chuyên tâm nhìn biểu hiện của anh: “Tôi nên trả lại đứa trẻ cho anh làm vật kỷ niệm. Nó vẫn chưa thành hình. Không biết anh có thích máu tanh không, dù sao tôi cũng quen xử lý những thứ đẫm máu này rồi.”
Cô nói về nó như thể là đồ vật, giống như đang làm một thí nghiệm bình thường vậy.
Cố Trăn không thể chịu được giọng điệu xem thường này được nữa: “Đủ rồi.”
Trong cơn thịnh nộ, anh chỉ dùng hai chữ này để ngăn cô lại.
Đây là lần đầu tiên Cố Trăn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng như vậy. Trong nháy mắt, anh khôi phục bình tĩnh, thản nhiên trả lời cô: “Bản thân không yêu mình thì còn mong ai sẽ yêu em nữa.”
“Tôi không muốn tình yêu của bất kỳ ai nữa!” Lồng ngực Mạch Mang Mang đập thình thịch, hai chân sau một thời gian dài đứng đã cứng đờ không thể đứng vững được nữa.
Cố Trăn phải đưa tay ra để đỡ cô. Lớp trang điểm của cô đã bị mờ đi, chỉ có điều cách một tuần không gặp, cô đã gầy đi và xanh xao hơn nhiều. Thấy vậy, anh lại nghĩ đến cảnh cô ấy nằm trên bàn mổ, cô ấy cứng đầu như vậy có lẽ sẽ không sợ nhưng dù cô không sợ đi nữa thì nó cũng sẽ đau.
Mạch Mang Mang hất tay anh ra, lùi lại một bước, nói rõ ràng: “Đứa bé này là anh nợ tôi. Sự việc của Đặng Tân coi như là tiền lãi. Bắt đầu từ hôm nay, tại đây, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Sau này anh có muốn hận tôi hay gì thì kệ anh, tôi không bận tâm nữa.”
Mạch Mang Mang cởi áo khoác rồi bỏ đi. Trong suốt quá trình đó cô không hề quay đầu lại.
Bước ra khỏi Hoành Triệt, trời mưa nhẹ, đoạn đường trên núi lại tối om.
Một chiếc Mercedes màu đen lái về phía cô trong màn mưa, cửa sổ được hạ xuống, tài xế ló đầu ra nói: “Cô Mạch, tôi là tài xế của Hoành Triệt.” Anh ta nói không đầu không đuôi: “Để tôi chở cô về.”