Điệt Thành bước vào đầu hè, không khí dần trở nên oi bức. Mạch Thành phải nhập viện vì bừa trải qua một trận thập tử nhất sinh. Mạch Canh Tư đảm nhiệm hình tượng một người con hiếu thảo, nhiều lần lén gọi điện cho Mạch Mang Mang nhưng cô nhất quyết không hỏi thăm câu nào.
Đến khi Mạch Thành ra viện, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, mềm lòng quyết định về Mạch gia thăm ông.
Mạch Mang Mang đến không hề báo trước, dì Trương ra mở cửa: “Mang Mang về à? Để tôi đi thông báo với phu nhân.”
“Không cần đâu ạ. Cháu tự lên.”
Mạch Mang Mang lặng lẽ đi lên lầu, lúc đi ngang qua thư phòng, cô mơ hồ nghe được giọng của Cố Trăn bên trong, nhưng đây không phải giọng thật, rè rè,…giống như từ một đoạn ghi âm, cô giật mình đứng lại.
Mới vài giây lại không có tiếng nói nào nữa, Mạch Mang Mang không biết mình có nghe nhầm hay không, lại nhìn thấy Trần Mẫn cùng Mạch Canh Tư từ thư phòng đi ra, Mạch Canh Tư có vẻ buồn bực mà cúi đầu, Trần Mẫn thấy cô liền nói trước: “Mang Mang, con về rồi à? Làm sao không báo trước một tiếng?”
Mạch Canh Tư vui mừng ngạc nhiên:”Chị!”
Trên mặt Mạch Mang Mang không cảm xúc trả lời: “Con về thăm ông ấy.”
Mạch Thành tuổi già sức yếu, nằm dựa vào giường, còn chưa hoàn toàn bình phục, nhìn thấy hai đứa con gái thì hiếm khi khóe miệng cong lên, xúc động nói: “Càng Tư, Mang Mang,..”
Mạch Mang Mang ngồi nói mấy chuyện linh tinh Mạch Thành. Sau khi Mạch Canh Tư đi ra ngoài, Mạch Thành khẽ hỏi: “Con cùng Cố Trăn thế nào rồi?”
Mạch Thành nhắc tới chuyện cũ, Mạch Mang Mang không tự mình đa tình cho là ông quan tâm đến cô, nhưng cũng không đoán chắc nguyên do: “Có chuyện gì sao?”
Mạch Thành thở dài: “Con cách anh ta xa một chút, ba nghe nói, anh ta có quan hệ rất tốt với Lận…”
Mạch Mang Mang bực mình, Mạch Thành đang bệnh vẫn còn tính toán đường đi nước bước, cô cảm thấy ông thật đáng thương, mà chính mình đứng ở đây cũng thật đáng buồn: “Nếu tôi là ông, tôi căn bản không có mặt mũi nào nhắc lại chuyện này. Ông đem tôi cho anh ta, giờ lại kêu tôi cách xa anh ta một chút, ông nghĩ tôi là cái gì!”
“Tôi trở về thăm ông là tôi hiếu thuận, nhưng không có nghĩa là ông có đủ tư cách khoa chân múa tay chỉ bảo tôi!”
Mạch Thành không thở nổi, cũng không thể mở mồn ra là lại giảng đạo lý như trước kia. Mạch Mang Mang đứng dậy, đụng phải tủ ở đầu giường khiến một cuốn sách rơi xuống. Trang sách mở ra, hiện lên mười chữ rõ ràng, in rõ nét lên trên trang giấy trắng trống trải, thảm cũng là màu trắng làm mười chữ này thêm phần nổi bật-“Sự trả thù thuộc về ta, ta sẽ báo ứng.”
Câu này trích trong Kinh thánh, hàm ý người có tội tất có phạt, được Tần gia sử dụng làm câu dẫn cho bản dịch tác phẩm của Tolstoy.
Tại sao cuốn sách này lại xuất hiện trên đầu giường của Mạch Thành?
Mạch Mang Mang kinh hãi đến chết lặng.
Mạch Canh Tư gõ cửa đi vào, thấy cuốn sách rơi liền nhặt lên đặt lại chỗ cũ, em gái của cô trưởng thành và điềm đạm hơn rồi.
Bầu không khí nghẹt thở bao trùm lên ba người làm cô cảm thấy xa lạ với chính những người trong gia đình mình, Mạch Mang Mang không muốn cãi nhau với Mạch Thành trước mặt Càng Tư nên dứt khoát rời khỏi Mạch gia.
#
Lận Đông Ngang cuối cùng cũng quyết định đưa Mạch Mang Mang đến Hồng Kông để gặp nhà đầu tư khác. Tất nhiên, việc ký hợp đồng là việc chính với Mạch Mang Mang, còn với anh thì đó chỉ là việc phụ mà thôi.
Mặc dù học trưởng đã nhiều lần nhắc nhở Mạch Mang Mang phải chú ý thái độ cư xử hòa hợp với Lận Đông Ngang, dù cho cô vẫn không phục, hoàn cảnh hiện giờ cũng không thể không khiến cô nhượng bộ.
Dù sao Lận Đông Ngang cũng là một thanh nhiên bất cần đời, mấy bộ vest theo đúng khuôn mẫu khiến anh không thoải mái. Mạch Mang Mang được đưa đi gặp một trong những giám đốc điều hành của anh, ăn mặc áo vest tề chỉnh như một doanh nhân thành đạt. Người này so với anh trông càng giống một doanh nhận thành công hơn.
Tóm lại, tất cả quy tắc đều không quan trọng bằng tâm trạng nắng mưa thất thường của anh. Lúc nào anh vui sẽ cảm thấy dáng vẻ gai góc sắc bén của Mạch Mang Mang rất thú vị, như con mèo nhỏ sắn sàng cào anh bị thương.
Túi của Mạch Mang Mang bị hỏng khóa, cô đành phải ra cửa hàng miễn thuế ở ngoài sân bay mua một cái mới. Giờ cô đã hiểu một số quy tắc bất thành văn, ví dụ như trước mặt các nhà đầu tư thì phải mang theo bên mình những món đồ hàng hiệu
sang trọng.
Nhìn dãy số tiền của chiếc túi khiến Mạch Mang Mang đau đầu, Lận Đông Ngang chỉ vào một chiếc khác hợp gu thẩm mỹ của mình: “Cái này đẹp hơn nhiều.”
Anh ta chỉ việc đứng và bình luận thì đâu cảm thấy gì, Mạch Mang Mang liền phản bác: “Mua không nổi.”
Đừng nói là đưa cho cô một chiếc túi, cho dù có mua cho cô cả cửa hàng thì mắt Lận Đông Ngang cũng không chớp một cái. Nhưng một giáo sư thanh cao như Mạch Mang Mang nhất định sẽ dùng mấy lời lẽ tẻ nhạt mà cự tuyệt, vì thế anh cũng không phải mất tiền mua tội vào người làm gì.
Lận Đông Ngang hỏi: “Không phải nhà cô cũng rất có tiền sao?”
Mạch Mang Mang giọng điệu kỳ quái nói: “Nhà tôi là nhà tôi, tôi là tôi.”
“Cô tự lập tài chính sao?” Lận Đông Ngang liếc cô một cái: “Người như cô ở tuổi này rất hiếm đấy.”
Mạch Mang Mang nheo mắt: “Tuổi của tôi thì làm sao? Tuổi của anh không phải lớn hơn tuổi tôi à?”
“Lúc tuổi tôi còn nhỏ hơn cô bây giờ cũng không có những suy nghĩ ngây thơ như vậy.”
“Anh không hiểu được đâu.” Mang Mang từ tốn đáp trả.
Sau bữa trưa trên chuyến bay, Mạch Mang Mang chuẩn bị đeo bịt mắt vào đánh một giấc, bỗng máy bay tiến vào vùng khí quyển áp suất trông ổn định, trong khoang máy bay liên tục rung lắc vang lời giải thích qua bộ đàm của cơ trưởng.
Trong khoang ngày càng rung lắc dữ dội, thân máy bay nghiêng, tiến gió rít gào như những lưỡi dao sắc bén. Máy bay như rơi trong cảm giác vô trọng lực, cabin vang lên những tiếng thét chói tai đầy hoảng hốt.
Mạch Mang Mang bình tĩnh ngồi thẳng lên, tháo bịt mắt xuống, trên mặt không có chút hoảng sợ nào. Lận Đông Ngang tò mò hỏi: “Cô không thấy sợ sao?”
“Sợ hãi thì có ích gì. Tôi cũng không phải là cơ trưởng, càng không thể điều khiển được chiếc máy bay này.”
Cô trả lời bằng giọng rất bình tĩnh, như thể cô không mảy may quan tâm về vấn đề sinh tử.
Vài phút nữa trôi qua, vẫn không có chuyển biến tốt đẹp nào. Mạch Mang Mang bỗng phát hiện Lận Đông Ngang có chút lạ. Da anh nổi mẩn đỏ bất thường, hô hấp khó khăn, cô vội vàng lắc lắc canh tay anh: “Anh làm sao vậy?”
Ý thức Lận Đông Ngang bắt đầu mơ hồ: “Dị ứng thức ăn…”
“Anh có mang theo thuốc không?”
“…Trong vali”
Họ đang ở khoang hạng nhất, tách biệt so với các khoang khác, Mạch Mang Mang không lấy được vali của mình, mà trong thời gian ngắn tiếp viên không thể đến đây được. Lận Đông Ngang có thể bị sốc và tử vong bất cứ lúc nào. Cô nghiến răng, cởi dây an toàn, bước qua chỗ ngồi của Lận Đông Ngang, tìm thấy ống tiêm trong chiếc túi nhỏ của anh.
Cô đang đi trên lối đi nhỏ hẹp thì bỗng nhiên máy bay giật mạnh, đầu Mạch Mang Mang bị đập vào thành ghế, cô cố gắng nén cảm giác đau đớn đứng vững. Sau khi ngồi xuống chỗ bên cạnh, cô nhanh chóng thắt dây an toàn, rồi tiêm adrenaline vào đùi Lận Đông Ngang, quan sát phản ứng của anh.
Máy bay vừa hạ cánh, Lận Đông Ngang liền được đưa tới bệnh viện. Trên xe cấp cứu, Mạch Mang Mang chườm đá lên trán phải đã sưng tấy của mình.
“Anh nhất định là người được ông trời phái xuống hành hạ tôi.” Mạch Mang Mang làu bàu.
Trong cuộc sống của anh từ nhỏ đến lớn có không ít người vì đạt được mục đích cá nhân sẵn sàng vì anh trải qua nước sôi lửa bỏng. Thế nên tuy cảm kích Mạch Mang Mang đã cứu mình nhưng anh không đến mức quá cảm động.
Ấn tượng để lại trong lòng anh là vẻ mặt trấn tĩnh, hành động nhanh nhẹn và chính xác của cô.
Lận Đông Ngang yếu ớt nằm trên cán y tế, qua mặt nạ dưỡng khí, cười lảng: “Tôi không nghĩ cô thiện lương đến mức bỏ mặc tình cảnh bản thân lúc bấy giờ mà lo lắng cho tính mạng người khác.”