Tiệm mới khai trương rồi, shop online cũng hoạt động rồi, lượng hàng bán ra ngày đầu tiên cũng rất được, tuy Giang Khoát cảm thấy vẫn còn một đống việc chưa làm xong mà Đoàn Phi Phàm đã vội mời cậu đi ăn chúc mừng thế này thì là hơi gấp quá, nhưng cũng có thể hiểu được.
Bản thân cậu cũng rất muốn ăn mừng.
Từ giờ đến thứ Bảy vẫn còn hai ngày, ngoài những việc thường ngày như giao hàng với tiếp tục làm thêm hàng ra thì buổi tối còn phải quay tư liệu bổ sung, liên hệ với bên đài truyền hình để làm chương trình, rồi lầu hai bên tiệm mới còn phải ngăn ra một văn phòng nhỏ cho Dương Khoa…
Việc phải làm khá là nhiều, lại còn phải lên lớp với làm bài tập, sắp thi tới nơi rồi, không còn nhiều thời gian cho hai người ôn tập nữa.
Trong lúc nghĩ ngợi mấy chuyện này, Giang Khoát chốc chốc lại nghĩ tới cái câu thôi học đi của sếp Giang, dù sao thì cậu cũng chẳng phải dân học hành. Mấy người học giỏi, bố mẹ họ sẽ chẳng bao giờ phải lo về việc học, bọn họ cứ tự giác mà cố gắng vươn lên, bố mẹ cậu cũng chẳng lo việc học của cậu, cứ đành lòng chấp nhận muốn ra sao thì ra.
Hồi Giang Khoát học cấp 3, nếu như sếp Giang bảo cậu thôi học, có khi cậu cũng bỏ học thật, thậm chí còn vô cùng ghen tị với việc Giang Liễu Liễu thôi học, nhưng bây giờ bảo cậu thôi học, cậu sẽ không đồng ý. Dẫu sao thì đây cũng là cái trường mà cậu đã đánh đổi bằng việc nhảy lầu trốn nhà, chạy xa ngàn dặm mới vào được.
Mặc dù hiện tại vẫn chưa biết cái bằng tốt nghiệp trường này nhận được rồi rút cuộc sẽ có tác dụng gì.
*
Tin về shop online lan truyền cực nhanh trong đám bạn học ở trường. Dẫu gì thì Ngưu Tam Đao cũng sở hữu một danh tiếng nhất định ở khu vực quanh trường, tiệm mới khai trương, shop online lên mạng, mấy chuyện này cũng hoàn toàn chẳng có gì phải giữ bí mật. Lúc hai người đi ra căng tin ăn sáng, mới ngồi xuống chưa ấm chỗ đã có người đi tới vỗ vai Đoàn Phi Phàm:
“Bao giờ thì giao hàng đây?”
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Theo thứ tự nha, bạn học cũng vậy thôi.”
“Giờ tôi thấy hơi lo,” Giang Khoát hạ giọng khẽ nói, “Mấy trăm cái đơn hàng kia của tụi mình, ngoài mấy người quen biết, chắc không phải toàn là của bạn học trong trường đấy chứ? Nếu vậy thì hiệu quả quảng cáo xem ra chẳng khác gì bằng không.”
Đoàn Phi Phàm cười: “Không đến nỗi ấy, bò nấu tương cũng đâu có rẻ, nào phải của ba đồng một mớ đâu.”
“Trưa nay phải qua đó một chuyến chứ?” Giang Khoát hỏi, “Tôi sợ Dương Khoa giao hàng không xuể.”
“Ừ, giờ lượng hàng giao đi vẫn chưa ổn định, thuê người thì vẫn chưa chắc là thuê một người hay thuê nhiều một chút, thuê bán thời gian hay thuê kiểu gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đợt này chỉ có thể trông vào Dương Khoa, tới lúc cần sẽ thuê ngoài chợ thêm vài người đóng gói nữa.”
“Sẽ bận lắm đây,” Giang Khoát nói, “Buổi tối còn phải quay phim nữa.”
“Chỉ còn vài cảnh nữa thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cuối tuần này là có thể chỉnh sửa xong, sau đó những tư liệu chưa dùng tới sẽ chuyển cho đài truyền hình, bọn họ lại quay thêm vài cảnh nữa, phỏng vấn chú mấy câu, thế là xong việc.”
“A…” Giang Khoát thở dài.
Vấn đề giao hàng cho khách hóa ra lại không nghiêm trọng lắm. Hai người tới tiệm mới vào buổi trưa, đi thẳng từ cửa sau vào thì thấy khoảng trống phía sau tiệm đã đầy những hộp đã dán mã xong, hai chị mà Dương Khoa dẫn tới đang thoăn thoắt đóng gói hàng.
“Ôi đậu,” Giang Khoát kinh ngạc, nhất là khi thấy Dương Khoa dùng tay thành thạo xé băng keo, cậu kinh ngạc quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cái này là tuyệt kỹ cậu truyền nghề cho nó phải không?”
“… Rút cuộc thì đây là kỹ năng ghê gớm gì mà cậu phải kinh ngạc như thế hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Học ở đâu vậy?” Giang Khoát hỏi Dương Khoa.
“Chị gái dạy cho đấy.” Dương Khoa vừa nói vừa làm động tác cho Giang Khoát xem, quẹt một cái, đứt lìa một đoạn băng keo, “Dễ lắm, mày xem…”
“Tao không muốn xem.” Giang Khoát nói.
Mặc dù không bì được với động tác xé băng keo phóng khoáng tự nhiên của Đoàn Phi Phàm lúc dán đèn xe cho cậu bên đường, nhưng Dương Khoa roạt một cái thế này, Giang Khoát cũng không kịp nhìn rõ. Nói chung bất cứ kỹ năng sống nào hữu ích một chút đối với Giang Khoát cũng đều là tuyệt kỹ.
Đi xuyên qua trận địa giao hàng phía sau, Giang Khoát thấy trong bếp đang đun bò nấu tương, thím đang làm việc trong bếp, ba dãy thùng to đang bốc hơi nghi ngút. Giang Khoát đứng nhìn qua lớp kính một hồi, sau đó vẫy tay với thím.
Thím cười rồi cũng vẫy cậu với cậu.
Hiện tại việc làm ăn vẫn bình thường, một mình chú thím lo cả đồ tươi lẫn đồ chín, vì không phải lúc nào cũng có khách nên vẫn xoay xở được.
“Vẫn phải thuê người thôi,” Giang Khoát nói, “Bên đồ chín phải thuê một người, trong bếp cũng phải có ít nhất một người phụ việc cho thím, không thì mệt lắm, đơn hàng nhiều một chút là làm không xuể ngay.”
Đoàn Phi Phàm im lặng, như thể đang nghĩ ngợi gì.
“Những chi phí này đều là bình thường và cần thiết,” Giang Khoát nói, “Muốn cắt giảm cũng không phải cắt giảm ở chỗ này. Giá nhập hàng, chi phí bao bì, mấy cái này xiết giá lại một chút…”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Chỗ tiền sếp Giang đưa, vừa hay đắp vào luôn.”
“Tôi có thể bỏ thêm vốn đó,” Giang Khoát nói, “Đừng có quên.”
“Tôi biết rồi.” Đoàn Phi Phàm bật cười.
Nghĩ một thoáng, Đoàn Phi Phàm ghé lại gần Giang Khoát, hạ giọng: “Sếp Giang nhỏ, tôi hỏi cậu một câu riêng tư nhé.”
“Gì vậy?” Giang Khoát hỏi, “Quần sịp tôi màu gì hả?”
“… Không phải.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hỏi đi.” Giang Khoát nói.
“Trong tay cậu có bao nhiêu tiền vậy?” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi thấy vững tâm vì có chỗ dựa ghê.”
“Muốn có chỗ dựa sao,” Giang Khoát cười, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi đây không phải chỉ là chỗ dựa đâu, tôi đây là cả một đại lục dưới chân đấy.”
Đoàn Phi Phàm cười, không đáp.
Đoàn Phi Phàm mà lại hỏi về tiền của cậu, điều này thực sự là việc vô cùng hiếm thấy, vượt quá ranh giới bạn làm ăn, vượt quá ranh giới mà Đoàn Phi Phàm tự đặt ra cho mình trước đó, là một sự hỏi dò rất thân mật, và còn là kiểu thân mật bỏ qua phép tắc xã giao.
Giang Khoát lấy điện thoại ra, mở app ngân hàng rồi đưa điện thoại ra trước mặt Đoàn Phi Phàm: “Cậu xem đi.”
“Đây là tổng số hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Trong đó có một số quỹ đầu tư tài chính mà tôi tham gia.”
“Gì đây, hàng chục, trăm, ngàn, chục ngàn, trăm ngàn…” Đoàn Phi Phàm đếm số, sau đó đưa mắt nhìn Giang Khoát, “Ôi đệt, Giang Khoát, cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế này?”
“Là sếp Giang cho, mẹ tôi cho,” Giang Khoát nói, “Tết đến là cho, sinh nhật cũng cho, có lúc sếp Giang nghĩ ra lại cho tôi ít tiền tiêu vặt. Tôi chi tiêu thực ra cũng chẳng nhiều, muốn chơi muốn mua đồ gì lớn một chút, tôi sẽ xin thêm sếp Giang, vậy nên cũng để dành được một ít.”
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm tạm thời mất luôn khả năng ngôn ngữ.
“Vậy nên cậu không cần phải lo về khoản đầu tư tiếp theo…” Giang Khoát nói.
“Không không không không không,” Đoàn Phi Phàm vội nói một tràng, “Không phải vậy, bọn mình vẫn phải kiểm soát hết mức có thể, làm mọi việc theo nhu cầu và kế hoạch hiện tại, chứ không phải dựa vào việc cậu có bao nhiêu tiền…”
Giang Khoát bật cười.
“Chỉ là tôi tò mò nên hỏi thăm một chút thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không phải có ý bảo cậu hơi một tí lại bắt đầu rót vốn.”
“Biết rồi.” Giang Khoát cười nói, “Sẽ theo tỷ lệ đã thỏa thuận, tôi sẽ không bỏ vốn nhiều.”
“Vậy là đúng đó.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
*
Giang Khoát đi sang khu làm đồ chín xem thử, hàng hóa mà sáng sớm Mã Tiếu tới dỡ ra đã được xếp lên cái kệ trống. Cậu sắp xếp lại một chút, cảm giác thật hài lòng.
“Chủ tiệm ơi,” Ngoài cửa có người gọi, “Lấy cho tôi ít bò nấu tương nào.”
“Vâng,” Giang Khoát vội đáp lại, ngoảnh ra thì thấy một bác trai, “Bác lấy bao nhiêu? Lấy vị gì ạ?”
“Hôm qua tôi mua bịch nhỏ rồi,” Bác trai lấy ra một cái vỏ bao bì, “Là loại này.”
“Vẫn lấy loại nhỏ ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Lấy loại to đi, vẫn còn khuyến mãi chứ hả?” Bác trai hỏi.
“Vẫn còn ạ,” Giang Khoát lấy hai bịch to với một bịch nhỏ, bỏ vào túi cho khách, “Vẫn mua hai tặng một.”
“Cậu có phải chủ tiệm không đó?” Bác trai nhìn cậu.
“Dạ?” Giang Khoát chưa hiểu.
“Động tác của cậu vừa nhìn là biết không hay làm rồi,” Bác trai cười bảo, “Xếp đồ vào túi còn không gọn.”
“Để tôi.” Đoàn Phi Phàm từ bên cạnh đưa tay ra, sắp xếp lại mấy bịch bò nấu tương trong túi, “Bác, hôm qua bác mua sốt chưa? Sốt thịt bò cũng nhiều người quay lại mua lắm đấy ạ.”
“Có khuyến mãi không?” Bác trai hỏi.
“Không có tặng kèm, nhưng mua hai hũ có thể được giảm giá,” Đoàn Phi Phàm tiện tay lấy hai hũ sốt bò bỏ luôn vào trong túi, “Lấy hai hũ bác nha.”
“Được.” Bác khách gật đầu.
Bác khách đi rồi, Giang Khoát thấy hơi chạnh lòng: “Kỹ năng bán hàng kiểu này, chắc tôi học không nổi rồi.”
“Học cái này làm gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cũng làm gì có cơ hội đứng đây bán hàng đâu.”
“Chỉ là tôi không nghĩ bán hàng mà có thể ép người ta mua một cách điệu nghệ như vậy.” Giang Khoát nói.
“Cũng tùy người,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bác khách này nhìn là đủ biết rất vô tư thoải mái, chỉ hỏi có khuyến mãi hay không, cũng chẳng hỏi kỹ giá cả, thường thì cậu đưa cái gì là sẽ lấy cái đấy. Nhưng cũng có người không như vậy, phải tùy người, có người cậu đã bỏ vào túi cho họ rồi, họ cũng có thể bắt cậu bỏ ra.”
Giang Khoát tặc lưỡi: “Vậy kiểu của tôi thì sao?”
“Kiểu của cậu là sẽ không mua luôn,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Vào nhà hàng năm sao đặt một suất thì được.”
Giang Khoát cười bò: “Giờ tôi đâu có vậy nữa, tôi cũng là người có thể ngồi xổm ăn hàng quán cóc ven đường mà.”
“Cao được thấp được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không phải là từ cao tụt xuống thấp, vậy thì còn khởi nghiệp cái quái gì.”
“Đậu.” Giang Khoát nói.
*
Từ sau hôm khai trương đến giờ, chú lúc nào cũng rất vui, mấy hôm nay hàng bán cũng chạy, buổi tối đóng cửa xong, nhóm Giang Liễu Liễu tới quay tư liệu, chú cũng không trốn nữa, mà ở bên cạnh xem rồi cười ha hả, lại còn lên hình mấy cảnh nữa.
Clip này sẽ quay thành ra kiểu gì, Giang Khoát hoàn toàn không hình dung được, chỉ cảm giác là quay tới mức ống kính muốn hỏng luôn.
Ống kính của Heo lớn chuyển động rất lạ, thoắt xa thoắt gần, đột nhiên lùi lại mấy bước, rồi lại bỗng nhiên tiến tới cận mặt.
“Mợ nó chứ cậu khiêu vũ đấy à?” Phạm Gia Bảo vô cùng ngờ vực.
Heo lớn không thèm trả lời anh ta, tập trung quay Đoàn Phi Phàm đang thái thịt, lúc thì xông tới, lúc thì lùi ra, lại còn chỉ đạo: “Quay đầu qua trái… Tốt! Chặt dao xuống đi! Giờ quay nhìn ống kính… Tốt!”
Sau đó, Giang Khoát cũng bị anh ta xoay quanh một trận lúc xa lúc gần, nhưng cũng may là không bảo cậu thái thịt.
Có vài cảnh quay thì lại hình dung được khá rõ, Heo lớn bảo Đoàn Phi Phàm nghịch dao, con dao tung lên xoay trên tay rồi rơi xuống thớt, lúc con dao rơi xuống, Heo lớn phi tới như thể muốn nghênh đón nó.
Tiếp đó là Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát đứng mặt đối mặt, chú với thím thì khoanh tay đứng làm nền phía sau, ở giữa hai người. Thím nhất quyết không chịu làm, thế là cuối cùng chỉ có chú khoanh tay đứng đó, tạo thành một hình tam giác.
“Giờ hai cậu cùng lúc quay ra nhìn tôi, tôi hét một, hai, ba là xoay, ánh mắt phải sắc bén vào,” Heo lớn nói, “Một, hai, ba!”
Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát cùng lúc quay đầu nhìn về phía Heo lớn.
Vừa quay lại thì thấy ống kính của Heo lớn đã xông tới trước mặt hai người, Giang Khoát phải nghiến răng mới không cười thành tiếng lúc ống kính chĩa vào mình.
“Tốt.” Heo lớn gật đầu.
“Đậu,” Giang Khoát cười một cái là không ngừng lại được, “Tôi còn sợ anh tông vào chúng tôi đấy.”
“Không đâu,” Heo lớn cũng cười, “Tin tôi đi, cái này hiệu
ứng lên hình chắc chắn rất đỉnh. Đây là một clip vừa lôi cuốn lại vừa nhẹ nhàng.”
“Quay theo quy cách quảng cáo sau này của hai người đấy,” Giang Liễu Liễu nói, “Vì hai người mà em sẽ phải chỉnh sửa cả ngàn lần đấy.”
“Người ta còn chỉnh sửa cả triệu lần kìa,” Phạm Gia Bảo nói, “Em tốt xấu gì cũng phải nói là trăm ngàn lần, chứ ngàn lần chỉnh sửa chẳng phải hơi khiêm tốn sao?”
“Thế mới có bất ngờ chứ.” Giang Liễu Liễu nói.
“… Hiểu rồi.” Phạm Gia Bảo gật đầu.
*
Tuy rằng còn đủ thứ việc, nhưng cũng có thể coi như hoàn thành được từng việc từng việc một. Thứ bảy, văn phòng nhỏ cho Dương Khoa làm việc trên lầu hai được ngăn ra xong, máy móc cũng đã được chuyển tới.
“Lại một khoản tiền.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đừng có xót, nghiến răng vào.” Giang Khoát nói.
“Được.” Đoàn Phi Phàm nghiến răng nói, “Hôm nay chỉ mấy việc này thôi, không còn việc khác nữa chứ.”
“Hết rồi,” Giang Khoát nói, “Định đi ăn hả?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm khẽ nhảy nhảy mấy cái, “Thư giãn chút đi, mấy hôm nay vất vả rồi.”
“Đi đâu vậy?” Giang Khoát hỏi. Đoàn Phi Phàm vừa nói tới chuyện thư giãn, cậu tự nhiên cảm thấy thực sự rất mệt, Giang Khoát giơ tay vươn vai một cái thật dài.
“Một nơi rất thú vị,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đợi tôi ở cửa sau, tôi lái xe qua.”
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, đưa tay lấy chìa khóa.
“Không đi xe của cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy đi xe của ai, đi xe của Phạm Gia Bảo hả?” Giang Khoát nhướng mày.
Đoàn Phi Phàm chậc một tiếng, quay người chạy xuống dưới lầu: “Đợi tôi ở cửa sau nha.”
*
Giang Khoát nói chuyện với Dương Khoa mấy câu xong liền xuống lầu, ra đứng ở lối đi nơi cửa sau tiệm mới.
Chỉ một lát sau đã thấy chiếc xe tải nhỏ của chú chạy tới, cậu không nhịn được cười: “Thần kinh hả? Cái xe này đâu có vào trung tâm được.”
“Không vào trung tâm,” Đoàn Phi Phàm không xuống xe mà ngồi ở ghế tài xế đưa tay vẫy cậu, “Lên xe đi sếp Giang nhỏ, đệm ghế chuyên dụng của ngài đang đợi ngài rồi đây.”
Giang Khoát cười, leo lên xe: “Đi đâu vậy?”
“Nơi cậu từng đi rồi đó,” Đoàn Phi Phàm cho xe chạy ra khỏi chợ, rẽ vào một con đường mà trước giờ hai người chưa từng đi, “Tới nơi là biết liền.”
“Được.” Giang Khoát cười.
“Trước đây, cậu bảo muốn đi chơi bằng xe tải một chuyến, vậy mà mãi vẫn chưa đi được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Xa nhất thì cũng chỉ tới chợ đầu mối, hôm nay cho cậu lượn một chuyến.”
“Ừ.” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, cảm giác lúc này Đoàn Phi Phàm dường như có chút khác với thường ngày, nhưng không nói rõ được là khác thế nào.
Đầu tiên, xe chạy theo đường vành đai, sau đó rẽ vào một con đường huyện, tiếp đó lại rẽ lên một cây cầu vượt, rồi lại xuống đường lớn. Đi học ở đây một năm rồi, Giang Khoát vẫn chưa quen lắm với thành phố này, rất nhiều nơi cậu chưa từng tới, lần này Đoàn Phi Phàm đưa cậu đi một vòng lớn thế này, về cơ bản đều là đi qua những nơi phong cảnh đẹp nhất và tập trung nhất ở ngoại ô thành phố.
Lúc này trời đã gần tối, mặt trời dần chếch trên những ngọn núi xa xa, cả thế giới là một màu vàng ấm áp, con đường màu vàng ấm áp, những ngôi nhà màu vàng ấm áp, con sông và rừng cây màu vàng ấm áp, còn có cả chiếc xe tải nhỏ với tài xế lái xe màu vàng ấm áp.
“Tôi phát hiện ra cậu bị rám nắng một chút cũng sẽ rất đẹp trai.” Giang Khoát nhìn nét nghiêng khuôn mặt Đoàn Phi Phàm, giơ điện thoại lên chụp, “Giờ cậu đang có màu đồng đấy, mà vẫn rất đẹp trai.”
“Được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mùa hè năm nay tôi sẽ phơi nắng luôn.”
Giang Khoát cười, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Phong cảnh vùng này đẹp thật đấy. Mà bây giờ tôi thấy con đường này hơi có vẻ quen quen, đã từng đi rồi sao?”
“Đi thêm chút nữa là cậu nhận ra ngay.” Đoàn Phi Phàm nói.
Chạy thêm chưa tới 200m, Giang Khoát nhìn thấy một tấm biển, báo phía trước rẽ phải là công viên Nam Đại Hồ.
Giang Khoát lập tức bật cười: “Công viên giải trí Đại Hồ!”
“Ừ hứ,” Đoàn Phi Phàm đánh lái, “Chính là tới công viên giải trí Đại Hồ đó.”
“Vậy bên trong còn có chỗ ăn sao?” Giang Khoát hỏi.
“Có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng mới biết thôi, trong đám bạn tôi có người từng đi rồi, tôi hỏi thử thì thấy thú vị lắm.”
Đúng là rất thú vị, chỗ ăn này nằm ở bờ chóp phía Bắc công viên Nam Đại Hồ, là một đồng cỏ rất lớn, gần đó có khá nhiều nhà hàng, trông đều rất có phong cách.
Nhà hàng mà Đoàn Phi Phàm chọn nằm gần đồng cỏ nhất, trên đồng cỏ là hơn chục cái lều trang trí bằng những bóng đèn nhỏ.
“Chỗ đó là phòng riêng.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đặt một cái nhỏ rồi.”
Nhân viên phục vụ đưa hai người tới trước một căn lều nhỏ, Giang Khoát nhìn thử vào trong, thấy ngoài bàn ghế còn có một chiếc sofa nhỏ cho hai người, nhìn khá dễ chịu.
“Cậu biết chọn chỗ đấy chứ.” Giang Khoát ngồi xuống chiếc sofa, nhận ra nóc lều để mở, ngẩng đầu là có thể thấy được bầu trời.
Lúc này trời cũng đã tối, một mảng sao trời li ti đang từ từ hiện ra.
“Nghe nói đây là khu ngắm sao đẹp nhất thành phố đấy,” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống bên cạnh cậu, cùng cậu ngẩng đầu lên ngắm trời, “Có điều giờ vẫn chưa tối lắm, cứ ăn từ từ, muộn thêm chút nữa thì ngắm sao.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp, “Cậu có việc gì à? Lái xe cả một chặng đường hết hóng mát lại đi ăn rồi ngắm sao, cảm giác cũng không giống ăn mừng khai trương nữa.”
“… Ai bảo cậu là tôi định ăn mừng khai trương hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi đoán thế,” Giang Khoát nói, “Dù gì thì chúng ta vẫn chưa ăn mừng mà, đúng không?”
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc, sau đó cầm cái túi của mình lục tìm sột soạt gì đó bên cạnh.
Giang Khoát không nhìn Đoàn Phi Phàm, vẫn ngẩng đầu nhìn trời.
Thời tiết mùa này đang rất dễ chịu, không lạnh không nóng, không khô không ẩm, gió nhè nhẹ thổi, trong gió thoảng hương cỏ xanh, xung quanh là những chiếc lều nhỏ sáng đèn, có người thì ngồi cười nói trò chuyện trong lều, có người thì ở ngoài lều uống trà ngắm trời, hai người bọn họ hòa vào đám người này, náo nhiệt mà tĩnh lặng.
Cảm giác này dễ chịu mà lại mơ hồ, khiến người ta thấy hạnh phúc mà lười biếng.
“Vốn dĩ tôi định ăn xong mới nói với cậu,” Đoàn Phi Phàm cầm thứ gì đó đặt vào tay Giang Khoát, “Nhưng cậu đã hỏi thì…”
Giang Khoát vừa định cúi nhìn xem là thứ gì thì Đoàn Phi Phàm đã ấn trán cậu một cái, làm cho đầu cậu dựa trở lại sofa, tiếp tục ngẩng mặt mà ngắm trời.
“Nghe tôi nói hết rồi hẵng nhìn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát cười, “Là quà hả?”
“Coi như quà đi, mà cũng không phải quà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đó là một cách thể hiện.”
“Tự nhiên nói chuyện như học sinh giỏi vậy, nghe không hiểu đâu.” Giang Khoát sờ sờ món đồ trong tay, là một vật hình trụ bằng kim loại khá lớn, cảm giác giống như cái hộp trà lớn của sếp Giang.
“Cậu đã hỏi rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì tôi đẩy trình tự lên bây giờ luôn.”
Giang Khoát vừa cười vừa quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm: “Được nhìn chưa đó?”
“Thực ra tôi hơi lo.” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện này tôi quyết định rất đột ngột, nên… chuẩn bị chưa được đầy đủ cho lắm…”
“Rốt cuộc là gì hả?” Giang Khoát không nhịn được mà cao giọng, “Tôi muốn nhìn ngay bây giờ cơ!”
“Nhìn đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát lập tức giơ món đồ trong tay lên trước mắt.
Là một ống hình trụ bằng đồng thau, to hơn cốc giữ nhiệt vài cỡ, lại còn có nắp.
“Cốc nước hả?” Giang Khoát vừa mở nắp vừa hỏi Đoàn Phi Phàm.
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu chơi kính vạn hoa bao giờ chưa?”
Lông mày Giang Khoát lập tức nhướng lên: “Đây là kính vạn hoa sao? Cậu làm hả?”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“To thế này luôn?” Giang Khoát vặn mở nắp xong liền giơ cái kính về phía ánh sáng rồi ghé mắt nhìn.
“Vì thứ ở trong đó khá là đặc biệt, nhỏ thì nhìn không rõ.” Đoàn Phi Phàm nói bên tai cậu, rồi lại hỏi với vẻ hơi lo lắng, “Có nhìn thấy không?”
Giang Khoát đã từng chơi kính vạn họa, hồi nhỏ, món đồ thủ công đầu tiên mà Giang Liễu Liễu làm là kính vạn hoa, một cái ống bên trong đựng những mảnh kim sa nhỏ, khi xoay sẽ tạo thành đủ loại hoạ tiết rực rỡ khác nhau.
Có nhìn thấy không?
Lúc Đoàn Phi Phàm hỏi câu này, Giang Khoát đã nhìn rõ cái gọi là “hoa” trong chiếc kính vạn hoa này.
Lớn hơn một chút so với những mảnh kim sa trong kính vạn hoa bình thường, các mảnh ghép ở đây trong mờ, chỉ có đường viền là lấp lánh, còn trên các mảnh ghép trong mờ đủ hình dạng thì có in hoa văn.
Giang Khoát xoay xoay ống kính, trong lúc các hoa văn biến đổi, cậu có thể thấy rõ hoa văn trên các mảnh ghép.
“Đây là… ôi đệt!” Giang Khoát kinh ngạc quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Ảnh của tôi hả?”
“Nhìn thấy rõ chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Tôi còn lo dồn nhiều ảnh quá sẽ khó mà nhìn rõ.”
“Là ảnh của tôi phải không?” Giang Khoát tiếp tục kinh ngạc hỏi, “Cậu dùng ảnh của tôi để làm kính vạn hoa sao?”
“Ừ.”Đoàn Phi Phàm nói.
[HẾT CHƯƠNG 121]
- -----oOo------