Giang Khoát nghỉ hè không về nhà, điều này cũng chẳng thu hút nhiều sự chú ý ở nhà cho lắm, mẹ cậu chỉ hỏi một câu: “Có phải con thi hỏng rồi ở lại trường đợi thi lại chứ gì?”
Quả là xứng danh mẹ đẻ, tuy lúc bình thường, bà còn thoải mái hơn cả sếp Giang, nhưng vào thời khắc quan trọng, bà vẫn phán đoán khá chuẩn.
“Đâu có,” Để giữ thể diện, Giang Khoát chối bay, “Từ lúc mở tiệm xong, đây là kỳ nghỉ dài ngày đầu tiên đấy, con định giải quyết xong xuôi mấy việc trước mắt rồi mới về.”
“Nói thế thì đành tin con thôi,” Mẹ cậu nói, “Gần đây buôn bán thế nào?”
“Chậm hơn rồi,” Giang Khoát nói, “Giờ thì so với đợt cao điểm, lượng đơn hàng chỉ còn hơn một phần ba một chút, nhưng rất ổn định, với một cửa tiệm mới mà nói thì cũng không tệ.”
“Vậy là được rồi.” Mẹ cậu nói, “Tiếp tục cố gắng nhé.”
“Ở nhà thế nào rồi ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Sếp Giang vẫn bận mải lắm, hôm qua đi kiểm tra lại cái đầu, không có vấn đề gì, có điều thỉnh thoảng hơi đau đầu,” Mẹ cậu nói, “Liễu Liễu gần đây tình trạng cũng ổn, hôm qua còn dẫn Bôn Bôn ra ngoài vẽ tranh đấy.”
“Mẹ thì sao?” Giang Khoát lại hỏi.
“Ôi chao,” Mẹ cậu dừng lại, “Còn định hỏi thăm mẹ nữa cơ à?”
“Chứ sao nữa,” Giang Khoát nói, “Mẹ tưởng con sẽ không hỏi sao?”
“Ai biết đâu,” Mẹ cậu cười, “Dù sao thì bây giờ, mẹ cũng là người bình yên vô sự nhất.”
“Mọi áp lực đều dồn lên người bình yên vô sự nhất phải không?” Giang Khoát nói.
“Đúng là con trai lớn của mẹ.” Mẹ cậu nói.
“Đợt này mẹ đừng thức khuya nữa,” Giang Khoát nói, “Chịu khó nghỉ ngơi đi, không là mau già lắm đấy.”
“Cúp máy đây,” Mẹ cậu nói, “Người không biết ăn nói thế này thì không thể là con trai tôi được.”
Giang Khoát còn chưa kịp nói gì, mẹ cậu đã cúp máy luôn.
Giang Khoát cười, nhắn tin cho mẹ.
[JK921] Chụt!
[Hoa bìm biếc cỡ đại] Gớm quá đi mất!
*
Trong trường, người dần dần ít đi. Như thường lệ, 119 chỉ còn lại Giang Khoát với Mã Tiếu.
Mã Tiếu lâu nay vẫn làm việc bên Ngưu Tam Đao, rất siêng năng, nghỉ hè này, cậu ấy vẫn định chưa về nhà vội, ở lại làm việc thêm một tháng rồi tính tiếp.
“Cậu không về nhà hả?” Mã Tiếu hỏi.
“Phải làm xong việc ở tiệm đã.” Giang Khoát nói.
“Gần đây, lượng hàng bán ra cũng ổn định.” Mã Tiếu nói, cậu ấy phụ trách việc đóng gói và bốc dỡ hàng nên nắm rất rõ lượng hàng giao đi hàng ngày.
“Ừ,” Giang Khoát cười, “Đang định lên kế hoạch phương hướng tiếp theo thế nào.”
“Cố lên.” Mã Tiếu nói xong liền cầm bình nước vội đi ra khỏi phòng cho kịp giờ tới Ngưu Tam Đao làm việc. Hôm nay sáng sớm có thịt bò tươi mới tới, cậu ấy phải qua đó dỡ hàng.
Giang Khoát nhìn giờ rồi cũng đi ra khỏi phòng, tới gõ cửa 107.
“Vào đi.” Đoàn Phi Phàm ở trong lên tiếng.
“Vào cái quỷ gì.” Giang Khoát dùng mũi giày đẩy cửa ra, “Đi thôi.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đang đứng giữa phòng, lên tiếng trả lời nhưng vẫn bất động, “Đang xem mang đủ đồ chưa.”
“Là bố cậu ra trại, có phải cậu ra trại đâu,” Giang Khoát nói, “Cậu có gì mà phải mang chứ, cậu mang người đi là được rồi.”
“Có cần mang chai nước hay đồ uống gì không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa mua ở siêu thị trường nhé?”
Giang Khoát im lặng.
“Hay là đồ ăn, sáng sớm đã ra, chắc ông ấy chưa kịp ăn sáng đâu nhỉ?” Đoàn Phi Phàm nói, “Có cần mang ít đồ ăn sáng không?”
“Giờ không đi là muộn đó.” Giang Khoát đi vào phòng, túm tay Đoàn Phi Phàm lôi ra, rồi thuận tay đóng cửa phòng lại, “Không cần mang gì cả, không cần mua gì cả, cứ đi tới đó luôn, đón ông ấy xong, sau đó đi ăn cơm.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Đinh Triết đã đặt phòng ăn rồi, buổi trưa bọn họ tới thẳng đó.” Giang Khoát nói.
Mấy người nhóm Hình mẫu đều không về nhà, tất cả đều đợi hôm nay cùng Đoàn Phi Phàm tiếp đón bố cậu.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Đừng căng thẳng.” Giang Khoát vỗ vỗ lưng Đoàn Phi Phàm.
“Tôi ổn, cậu cứ nói chuyện với tôi là tôi sẽ không quá căng thẳng nữa,” Đoàn Phi Phàm cử động cổ, rồi lại vung vẩy hai tay, “Bọn mình vẫn ăn sáng chứ?”
“Tâm trạng cậu bây giờ vẫn còn ăn nổi cơ à?” Giang Khoát cười.
“Tôi ăn không nổi thì cậu cũng vẫn phải ăn chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu ăn sáng khá là đều đặn mà.”
“Tôi không sao,” Giang Khoát nói, “Tôi chỉ sợ đến muộn thôi.”
“Mua ít đồ ăn gói theo cho cậu ăn trên xe nha.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bánh bao xá xíu, sữa đậu, loại đóng chai.” Giang Khoát vội nói.
“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm cười, vòng tay ôm lấy vai Giang Khoát.
*
Tuy không lái chiếc xe thể thao mà bố cậu đã khoe ra trại sẽ được lái, nhưng Đoàn Phi Phàm lại lái tới một chiếc Bentley.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát đang ngồi ở ghế phó lái, từ tốn ăn chậm nhai kỹ bữa sáng của mình. Trong đầu cậu chợt vang lên câu nói mà bố cậu đã từng nói.
“Có một người bạn như vậy cũng tốt, sau này có thể giúp đỡ cho con.”
Khi đó, câu nói này đã khiến cậu cả người suy sụp, xót xa cho bố vì đã nói ra một câu hoàn toàn chẳng hợp với tính cách của ông ấy một chút nào như thế. Dù rằng cả cậu và bố đều không ngờ rằng, câu nói đó lại nhanh chóng trở thành hiện thực như vậy, tựa như một lời tiên tri bá đạo, nhưng bây giờ, khi nghĩ lại câu nói đó, ngoài việc vẫn thấy xót xa cho bố ra, Đoàn Phi Phàm không hề có cảm giác đau khổ như khi nhận được tin của Giang Khoát lúc đó.
“Nhìn gì hả?” Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.
“Bố tôi là nhà tiên tri đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hử?” Giang Khoát nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu cậu nói gì, ngẩn ra một hồi rồi bảo, “Nhà tiên tri trong trò ma sói ấy hả?”
Đoàn Phi Phàm nghe câu này mà ngẩn cả người, mấy giây sau mới phì cười.
“Bố cậu nói gì à?” Giang Khoát thấy cậu cười cũng chẳng hiểu mô tê gì.
“Không có gì,” Đoàn Phi Phàm đưa tay vuốt má Giang Khoát, “Thiếu gia, cậu thật đáng yêu.”
“Con mợ nó cậu mới đáng yêu ấy.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm càng cười dữ hơn.
“Lái xe cho đàng hoàng,” Giang Khoát tiếp tục ăn. “Từ giờ tới lúc đón được bố cậu, cậu cố nhịn đừng có lên cơn điên đấy.”
“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
*
Đây là lần đầu tiên Đoàn Phi Phàm không đi xe buýt tới trại giam, có thể do phương tiện đi lại khác nhau, lại thêm tâm trạng cũng khác, nên cậu cảm thấy cảnh sắc của con đường này cũng hơi khác với trước đây.
Đường thật sạch sẽ, cây xanh bên đường thật đẹp. Cậu còn phát hiện ra những cảnh tượng mà trước giờ cậu chưa từng để ý, ngồi trên xe buýt cũng không nhìn rõ được, có một đoạn đường có nhiều cây rất lớn, tán cây giao nhau phía trên đường, tựa như một lối đi tràn ngập ánh sáng màu xanh lá.
“Con đường này xưa thật đấy,” Giang Khoát cuối cùng cũng chậm rãi ăn xong bữa sáng, “Cây nào cũng to ghê.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay tôi mới phát hiện ra, trước đây toàn đi xe buýt, từ bên hông hay cửa sổ xe không nhìn thấy.”
“Cố nhìn nhiều vào,” Giang Khoát nói, “Từ nay về sau, ngoài những lúc cất công chạy sang đây mua kẹo râu rồng với bánh đậu xanh, chắc chẳng còn cơ hội đi lại con đường này đâu.”
“Lát có thể đi mua một ít đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Lần trước Đường Lực có mua bánh đậu xanh ở gần trường, nhưng không ngon bằng tiệm cậu mua.”
“Làm sao có cửa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là vì tôi mua, nên cậu ăn mới thấy cực kỳ ngon đó.”
“Giữ thể diện chút đi, bé Phàm.” Giang Khoát nói.
“Không phải sao?” Đoàn Phi Phàm cười, nhìn Giang Khoát.
“Đúng rồi đó, vì Đoàn Anh tuấn đẹp trai ngút ngàn đã chạm vào, nên bánh mới ngọt ngào lạ thường, tựa như hôn kiểu Pháp với trai đẹp vậy.”
“… Đậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đúng là chơi không lại cậu.”
*
Lúc 8 giờ 30, xe tới cổng trại giam.
8 giờ 30, quản giáo vào làm, làm xong thủ tục, lấy đồ đạc, thay quần áo, chắc cũng phải sau 9 giờ mới ra.
Giang Khoát ngồi trong xe, nhìn cánh cổng lớn của trại giam trước mặt, trong lòng có cảm giác đè nén khó tả, không biết mỗi lần Đoàn Phi Phàm bước vào đó, tâm trạng sẽ như thế nào.
Cậu đưa tay sang, xoa xoa đùi Đoàn Phi Phàm.
“Lúc này mà vẫn còn muốn tranh thủ sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Động viên cậu chút.” Giang Khoát nói, “Cái tên minion này.”
Đoàn Phi Phàm bật cười, nghĩ một thoáng rồi quay lại nhìn ghế sau.
“Đồ thì hôm qua đã để lên xe rồi,” Giang Khoát nói, “Lúc lên xe, cậu lại kiểm tra một lượt nữa, vẫn còn gì chưa yên tâm sao?”
“Tôi định làm hết một lượt các bước, ngoại trừ mấy trò mê tín, thì những thứ không quá mê tín…” Đoàn Phi Phàm giơ ngón tay đếm, “Như ra khỏi trại rồi thì không được ngoái đầu nhìn lại, đúng không?”
“Ừ hứ.” Giang Khoát gật đầu.
“Sau đó sẽ đi cắt tóc,” Đoàn Phi Phàm tiếp tục đếm ngón tay, “Rồi đi tắm gội, thay quần áo mới, đi một vòng quanh khu phố trung tâm, sau đó về nhà.”
“Đúng vậy,” Giang Khoát gật đầu, “Được đó, nhưng phải xem bố cậu có chịu hợp tác với cậu làm cả đống việc đó không đã, lúc ra trại đã thay quần áo từ trên xuống dưới rồi, tắm gội xong lại thay tiếp.”
“Chắc chắn ông ấy sẽ hợp tác, quản giáo La bảo có thể gửi quần áo mới vào trước, nhưng bố tôi không nhờ gửi, nói cứ mặc đồ cũ trước đây là được, ra rồi lại thay một bộ mới là xong,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hơn nữa, ông ấy vừa mới ra, vẫn còn gượng gạo…”
Nói đến đây thì Đoàn Phi Phàm dừng lại, thở dài.
“Không sao,” Giang Khoát vội nói, “Hãy dùng khả năng xã giao của cậu, nói chuyện cho ông ấy hết gượng gạo mới thôi.”
“Ầy,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Thực ra chú tôi mà đi cùng thì tốt rồi, gặp lại em trai, có khi bố tôi lại thấy khá hơn chút. Dù sao thì hai người họ quen biết nhau lâu hơn tôi.”
“Thì chú cậu định dành thời gian cho hai cha con cậu gặp nhau nước mắt hai hàng đấy thôi,” Giang Khoát nói, “Tôi thấy có khi chú ấy cũng run, không dám đi ấy chứ.”
Hai người ngồi dựa trong xe, vừa trò chuyện bâng quơ vừa cùng nhìn cái cổng lớn trước mặt.
Tay Giang Khoát bị Đoàn Phi Phàm nắm lấy, nắm rất chặt, lòng bàn tay cậu ấy đã toàn là mồ hôi, nhưng chẳng ai có ý định buông ra, Giang Khoát có muốn buông ra cũng chẳng có cơ hội, cảm giác như khớp ngón tay Đoàn Phi Phàm đã khóa cứng luôn rồi.
Đang lúc nói chuyện thì cánh cổng kia mở ra.
Hai người cùng ngồi thẳng dậy, rồi lại cùng nhoài người về phía trước, chăm chú nhìn người đi ra.
“Là bố tôi.” Giọng Đoàn Phi Phàm hơi run run, cậu ấy quay người mở cửa xe đặt chân bước xuống, nhưng bàn tay nắm tay Giang Khoát vẫn không buông. Giang Khoát bị cậu ấy kéo bò toài cả ra giữa ghế: “Bé Đoàn!”
Đoàn Phi Phàm lúc này mới nhận ra, vội buông tay rồi
nhìn cậu.
“Mau đi đi!” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nuốt khan rồi quay người đi về phía cổng trại.
Giang Khoát có thể cảm thấy Đoàn Phi Phàm đang rất căng thẳng, nhưng cậu cũng có thể cảm thấy chính mình cũng đang rất căng thẳng. Thậm chí cậu vẫn đang nằm phủ phục trên ghế, giữ nguyên tư thế sau khi Đoàn Phi Phàm buông tay cậu.
Cứ thế cho tới khi thấy Đoàn Phi Phàm bước đi cứng đờ như robot làm cậu muốn phì cười, Giang Khoát mới nhận ra chính mình vẫn còn nằm bò ra trên ghế.
Cậu vội ngồi thẳng dậy, mở cửa xuống xe.
*
Đoàn Phi Phàm đã chỉnh lại bước chân, không còn đi cùng tay cùng chân nữa, đang từng bước từng bước đi tới trước người đàn ông vừa bước ra từ cổng trại.
Có chút gấp gáp, lại có chút thận trọng, bước chân không còn khoáng đạt như bình thường, không còn trạng thái thường ngày khi bệnh cuồng giao tiếp phát tác, bất kể bao nhiêu ánh mắt nhìn vào vẫn bình thản như không… tựa như Đoàn Phi Phàm đã trở lại mười năm về trước.
Trở về cái thời còn là một cậu bé xinh trai có phần non nớt ấy.
Chỗ đậu xe cách cổng trại giam thực ra không xa lắm, nhưng Đoàn Phi Phàm lại bước đi rất khó khăn, như thể đi trong mộng, mỗi bước đều phải gắng sức.
Người cha đang đi tới phía trước mặt cũng chẳng khác gì.
Đoàn Phi Phàm không biết có phải là do đã quá nhiều năm không được thấy Đoàn Anh Kiệt bước đi hay không, vì lần nào cũng chỉ là bước đi năm bước từ cửa phòng thăm nuôi tới trước vách kính, bước tới năm bước, rồi lại bước đi năm bước…
Mười năm rồi, Đoàn Phi Phàm cuối cùng một lần nữa lại được nhìn thấy Đoàn Anh Kiệt bước đi một khoảng cách vượt quá năm bước chân.
Hơn nữa, dáng đi này cũng đã không còn giống với trong ký ức của cậu cho lắm, hoặc có thể nói, Đoàn Phi Phàm đã sắp không còn nhớ rõ năm ấy, bố cậu đã bước đi như thế nào.
Lúc này, bố cậu đang đứng cách cậu chưa tới 30m, từng bước đi về phía cậu với dáng vẻ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, có chút gắng sức, trông ông như rất muốn đi nhanh hơn một chút, nhưng cũng đầy miễn cưỡng, như thể muốn đi tới đây thì phải đánh nhau một trận vậy.
Một cơn gió thổi tới, cuốn lên ít bụi mịn, có vẻ như bụi bay cả vào miệng bố cậu, ông cau mày, quay mặt đi nhổ phì một cái.
Vẻ mặt bực mình cáu kỉnh ấy là hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ của Đoàn Phi Phàm, cậu tự nhiên thấy không nhịn được cười.
Bố đưa mắt nhìn cậu, khóe miệng nhúc nhích, và rồi cũng cười.
Đoàn Phi Phàm trong giây lát đột nhiên nhận ra, kể từ bây giờ, cậu sẽ không còn cần phải đếm – hoặc không dám đếm – xem bao lâu nữa bố sẽ ra, sẽ không còn phải nghĩ xem tháng sau có gặp được bố không, sẽ không cần phải nghĩ ngợi xem lần gặp tới sẽ nói những gì, sẽ không còn cảnh đang xem phim, xem thời sự hay đang nói chuyện, vì có một chút nội dung liên quan mà lại nghĩ tới bản thân mình vẫn còn một người cha đang ngồi tù…
Chẳng đặng đừng, cậu đưa tay lên lau mắt.
Kể từ bây giờ, cậu đã bước một bước vào cuộc sống mới, chỉ cần cậu muốn thì ngày nào cũng có thể gặp bố, có thể nói chuyện, có thể cãi vã, có khi còn có thể đánh nhau… hoặc là bị đánh…
Bố cậu đột nhiên dừng lại.
Đoàn Phi Phàm nhìn bố, không biết ông đang nghĩ gì, nhưng cậu vẫn bước tới.
Bố cậu nhìn cậu, mấy giây sau, ông mở rộng vòng tay.
Động tác này, Đoàn Phi Phàm đã nhìn thấy trong mơ không biết bao lần, bố dang tay ra, cậu nhóc Đoàn Phi Phàm chạy tới rồi nhảy lên ôm lấy bố, bố ôm lấy cậu, hét lên, “Ôi đệt, lại tăng cân rồi”…
Đó là cảnh tượng hồi trước khi cậu lên mười.
Có lẽ do ký ức của bố cậu vẫn dừng lại ở mười năm về trước, nên đứng trước cậu con trai đã cao hơn 1m8, ông vẫn dang tay ra như vậy, tạo thành cái dáng vẻ đã xa xôi mà thân thiết giữa hai cha con khi ấy.
Trước vòng tay dang rộng của bố, Đoàn Phi Phàm hơi khựng lại một thoáng, nhưng tiếp đó, cậu rảo bước chạy tới.
Cậu đã không còn là cậu bé con năm đó nữa, khoảng cách như thế này, cả giác chỉ chạy hai chục bước là đã có thể thấy rõ mặt cha mình.
Giữa việc nhảy lên ôm lấy bố, và việc dang tay ôm lấy ông, cậu vẫn quyết định chọn cách sau. Cậu sợ sẽ xô ngã bố ngay trước cổng trại giam rồi dẫn tới hiểu lầm, khó khăn lắm bố cậu mới ra trại được mà.
Đoàn Phi Phàm ôm chặt lấy bố mà hét lên: “Bố.”
“Ầy,” Bố cậu cũng ôm chặt lấy cậu, vỗ lưng cậu liên hồi, vỗ từ sau gáy tới vai rồi tới thắt lưng, “Con trai bố lớn thật rồi, lớn bằng ngần này rồi! Giống bố ghê!”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cũng vỗ vỗ lưng bố.
“Nhưng không dễ ôm như hồi bé nữa rồi,” Bố cậu nói, “Chán ghê.”
“Vậy bố buông ra đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Bố cậu cười, không nói gì, cũng không buông ra, cứ thế vỗ tới vỗ lui trên lưng cậu, như thể đang ru một đứa bé ngủ.
Đoàn Phi Phàm cũng không nói nữa, nước mắt hồi nãy đã nuốt ngược trở lại lúc này lại trào lên mãnh liệt, cậu còn chưa kịp nhắm mắt lại thì nước mắt đã ràn rụa đầm đìa.
Sau khi đứng đó lặng im một lúc, bố cậu lại lên tiếng: “Đi thôi, không đi nữa là người ta lại tưởng bố muốn quay trở lại trại, đang chào từ biệt con đó.”
“Phỉ phui cái miệng.” Đoàn Phi Phàm buông ra, nhanh chóng đưa tay lên lau mặt.
Bố im lặng nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm cũng không che giấu nước mắt, đợi bố trêu mình. Nhưng bố cậu chỉ thở dài rồi bảo: “Khổ thân con trai tôi.”
“Khổ gì đâu.” Đoàn Phi Phàm kéo áo thun lên lau mặt.
“Sao lại lấy áo lau mặt thế?” Bố cậu nói.
Đoàn Phi Phàm cười: “Lúc này rồi mà còn giữ kẽ gì chứ.”
“Thằng bé kia tới cùng con phải không?” Bố cậu hất đầu ra hiệu về phía sau lưng cậu.
“Vâng,” Đoàn Phi Phàm ngoái lại nhìn, Giang Khoát đang đứng dựa cửa xe, giơ tay vẫy cậu, cậu cũng vội giơ tay vẫy lại, “Cậu ấy chính là Giang Khoát, Giang Nhiều tiền, cái cậu lái xe thể thao đó.”
“Nhận ra ngay,” Bố cậu gật đầu, “Con nhà giàu kiểu này, đứng xa thế này mà nhìn một cái vẫn nhận ra ngay được… Đi qua đó thôi, đừng để người ta đợi ở đó nữa.”
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm quay đi, được mấy bước thì dặn bố, “Đi về phía trước, nhìn về phía trước, đừng ngoảnh đầu nhìn lại.”
“Lại còn cả trò này nữa cơ à?” Bố cậu tặc lưỡi, “Giờ bố cứ ngoái lại nhìn đấy, ai lôi bố trở lại đó được chứ.”
“Bố dám!” Đoàn Phi Phàm khẽ hét lên.
“Có gì mà bố không dám chứ,” Bố cậu nói, “Chỉ là bố không muốn làm thôi, nói đi, còn làm gì nữa hả.”
“Lát nữa mình đi cắt tóc, sau đó đi tắm gội, thay hết quần áo mới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tiếp đó đi một vòng quanh khu trung tâm, trở về tiệm Ngưu Tam Đao, lão ba Đoàn đang đợi bố ở tiệm đó.”
Lúc nói mấy chuyện trước đó, bố cậu mặt đầy vẻ không thèm để ý, nhưng khi nói đến chuyện chú đang đợi bố, vẻ mặt ông đột nhiên thay đổi, rất ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, được.”
Có lẽ do cảm xúc phức tạp của người sắp về tới nhà nên bố cậu đột nhiên sợ hãi vì sắp gặp lại người thân. Ít nhất là cho tới khi những cảm xúc hỗn loạn này nguôi bớt, cần phải kéo dài thời gian một chút.
Khi hai người rảo bước đi về phía chiếc xe, Giang Khoát bước tới đón, cậu cất tiếng chào bố Đoàn Phi Phàm: “Cháu chào chú ạ.”
Không phải là mấy câu chào hỏi đầy lịch sự nhưng lại mơ hồ có gì đó không phù hợp như “Mừng chú trở lại”, “Mừng chú ra tù”, “Chú vất vả rồi” gì gì đó, chỉ có một câu chào đơn giản, tự nhiên như hàng xóm vẫn gặp mỗi ngày.
Giây phút này, Đoàn Phi Phàm thật muốn bước tới ôm Giang Khoát, vị thiếu gia này, chỉ cần cậu ấy muốn thì sẽ luôn luôn có thể dịu dàng tinh tế, khiến người khác thấy dễ chịu.
Mặc dù nhìn chung, cậu ấy chẳng mấy khi chịu làm thế.
“Chào cháu,” Bố cậu cười, “Cảm ơn cháu, lặn lội đường xa tới đón chú.”
“Có gì đâu ạ.” Giang Khoát nói.
“Đi thôi,” Bố cậu nói, “Chú mời cháu một bữa.”
“Đi cắt tóc trước đã ạ.” Giang Khoát nói rất dứt khoát.
Bố cậu ngẩn người: “A?”
“Trình tự không thể thay đổi được,” Giang Khoát nói, “Đoàn Phi Phàm học thuộc lịch trình cả tối nay rồi đấy chú.”
“A.” Bố đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
[HẾT CHƯƠNG 130]
- -----oOo------