Ngày hè nóng nực, ve kêu râm ran.
Mặc dù đã là buổi tối, nhiệt độ bên ngoài vẫn khá cao, còn nhiệt độ trong phòng thì rất dễ chịu. Nhưng nhiệt độ trong phòng tắm rõ ràng là không tương đồng, cao hơn khá nhiều.
Là một chiếc vòi sen sống ở khách sạn, tuy ra đời cũng chưa phải là lâu lắm, nhưng so với những chiếc vòi sen sống đã nhiều năm ở những gia đình bình thường, Vòi Sen này đã thấy vô số cảnh mở mang đầu óc hơn rất nhiều.
Dù vậy, Vòi Sen khách sạn vẫn buộc phải thừa nhận, có những cảnh nó chưa từng thấy bao giờ.
Hai cậu thanh niên ở cùng một phòng thì cũng có, nhưng đây là lần đầu Vòi Sen thấy những người có nhiều hoa văn trên cơ thể như thế này, hết vết sẹo lại hình xăm.
Đã thế lại còn quỳ mà hát trong phòng tắm nữa, cái này thì càng chưa thấy bao giờ.
Mặc dù hát không ra tiếng, nhưng tư thế thì rất thành kính.
Micro thì lại gắn trên cơ thể của người kia.
Có lẽ kỹ năng hát không được tốt cho lắm, hát không ra tiếng mà lại toàn thở dốc.
Mỗi người thay phiên làm giá đỡ micro một lần. Lần nào cũng vậy, người làm giá đỡ micro còn thở hổn hển dữ dội hơn cả người giữ micro mà hát.
Giá đỡ micro có sẹo thậm chí còn suýt nữa thì đứng không vững, phải dựa cả vào tường.
“Tửu lượng thế này mà còn đòi uống rượu lái xe à?” Hình Xăm nói.
“Đây là cậu đưa tay lái vào tay tôi đấy chứ.” Vết Sẹo nói.
Uống rượu rồi thì không lái xe.
Vòi Sen nghĩ một cách đầy hiểu biết.
Uống rượu xong cũng không hát được đâu.
*
Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Đoàn Phi Phàm vừa mới từ phòng tắm đi ra, trên đầu vẫn còn trùm cái khăn lông.
Cậu vội đưa mắt quanh phòng một lượt, Giang Khoát đã quần áo chỉnh tề nằm trên giường xem TV, vậy nên Đoàn Phi Phàm vội vàng mở cửa phòng, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chứng tỏ sự trong sạch của mình.
Nhưng ngoài cửa không một bóng người.
“Ai vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Thằng điên nào ấy,”Đoàn Phi Phàm một bước phi ra, lập tức thấy Đinh Triết đang định chạy về, cậu liền xông tới túm cổ áo Đinh Triết, “Mày quay lại đây cho bố!”
“Oái!” Đinh Triết hét lên, tay ôm lấy cổ, “Oái oái oái, nghẹn cổ, nghẹn cổ rồi…”
“Gõ cửa rồi chạy, mắc cỡ đến thế cơ à?” Đoàn Phi Phàm lôi cậu ta vào trong phòng, “Vào mẫu giáo một cái là tao đã không làm trò này nữa rồi đấy.”
“Thì tao gõ nhắc bọn mày thôi, bọn nó bảo chuẩn bị đi chơi thuyền rồi,” Đinh Triết nhìn gương chỉnh lại cổ áo của mình, “Đệt, mày kéo giãn cả cổ áo tao rồi!”
“Mày chạy nhanh tí nữa là tao cho cổ áo mày rách luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vụ đó thì mày không được, phải để Giang Khoát, cậu ta là chuyên gia rồi, mày bị cậu ta làm rách cổ mấy cái áo rồi đấy thôi.” Đinh Triết nói.
“Tôi phát hiện ra cậu ấy mà, đâm chọc ai bao giờ cũng phải hai người một lúc.”
Đinh Triết cười hề hề: “Đi chưa? Bọn nó xong hết rồi đấy.”
“Đi.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tóc cậu có cần sấy không?”
“Không cần, xuống tới dưới lầu là khô rồi.” Đoàn Phi Phàm cầm cái khăn lông vò đại tóc vài lượt.
*
Thuyền đêm là một hạng mục du lịch rất phát triển của địa phương, vừa xuống đã thấy có xe đang đợi ở cửa khách sạn, đưa họ cùng với một nhóm du khách cùng khách sạn ra thẳng bến tàu.
Trên bến tàu toàn là người, Giang Khoát không thể hiểu nổi vì sao buổi tối mà lại có nhiều người đến thế chọn chơi một nội dung khá là nhàm chán thế này. Sáu người bọn họ dù sao cũng đã ăn uống cơm no rượu say rồi, lúc này mới ra đây đi lang thang cho vui, còn những người này thì sao? Không phải gia đình bìu ríu thì cũng toàn đôi với cặp, sao không làm gì đó đi mà đêm hôm lại ra đây đi thuyền trên sông chứ?
“Người ta cũng đi dạo cho vui, không được à?” Đoàn Phi Phàm lấy cây kem từ cái túi trên tay Đổng Côn, đưa cho Giang Khoát.
“Không được,” Giang Khoát nói, “Nhìn mệt lắm.”
Nếu như trước đây, nhìn cảnh tượng thế này thì thậm chí cậu còn chẳng buồn xuống xe, cứ thế quay xe luôn. Thứ khó chịu nhất với cậu chính là những điểm du lịch đông đúc cả biển người.
Nhưng hôm nay, là một người nổi tiếng gần xa là trùm khó tính, bị ép buộc nhưng cậu cũng không chẳng có phản ứng gì khác, chỉ ngoan ngoãn cùng mọi người chen chúc ở bến tàu, đợi thuyền của mình tới giờ thì xếp người lên.
Thậm chí còn thấy hơi ngấm ngầm phấn khích.
Cùng với Đoàn Phi Phàm, ở một thành phố xa lạ, với một hình thức đi chơi mà cậu chẳng có mấy hứng thú, đi theo một đám người xa lạ, dạo qua một dòng sông xa lạ.
Đây là kiểu kích thích nhàm chán mà chỉ những chuyến du lịch của mấy người yêu nhau mới có được.
*
“Lát bọn mình không theo thuyền quay về nữa,” Đổng Côn xách cái túi, phát kem cho từng người một, “Đi qua hai cây cầu là tới chợ đêm, nổi tiếng lắm, bọn mình tới đó lại làm tiếp một bữa nữa.”
“Được đó.” Giang Khoát gật đầu.
“Không uống nữa đâu.” Đoàn Phi Phàm vội nói ngay, bữa nhậu hồi tối mãi đến giờ mới coi như bớt hơi rượu, mà đấy còn là nhờ đã tiến hành các hoạt động đặc biệt để giã rượu nữa.
“Không uống, chỉ ăn mấy loại đồ nướng thôi,” Lưu Bàn chen vào, “Lúc trước tao đã xem lại bản hướng dẫn du lịch, nhiều người lăng xê lắm. Những thứ bọn mình cần phải nếm thử, tao đã lập cả một danh sách rồi. Không uống thì còn cố mà nhét vào được hết, chứ uống rồi thì thật sự hơi khó đấy…”
“Lấy cái bụng mày làm chuẩn hả?” Tôn Quý hỏi.
“Lấy của bọn mày chứ!” Lưu Bàn nói, “Chứ lấy tao làm chuẩn thì còn uống thêm được nửa chai.”
*
Theo lời giới thiệu của Đổng Côn, dòng sông này rất đẹp, cảnh sắc hai bờ cũng rất mỹ miều, lại còn có mấy điểm phong cảnh nổi tiếng trên mạng. Rất đông người tới chụp hình check in, trong đám đông còn có khá nhiều người giơ điện thoại live stream.
“Bọn mình cũng nên mở một kênh live stream chứ nhỉ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hoặc là quay cảnh đời thường gì đó.”
“Một ngày của bò nấu tương hả?” Giang Khoát cười hỏi.
“Nghe được thật đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Video trước đây của Heo nhỏ, hiệu quả đúng là rất tốt.”
“Vậy tôi quay cậu là được,” Giang Khoát nói, “Dù sao thì cậu cũng không biết ngại, lần trước phỏng vấn, vẻ ung dung tự tại của ngài khi đó thật khiến tôi bái phục…”
“Có rất nhiều người đẹp,” Bên cạnh đột nhiên có người chen tới, là một người đàn ông để ria mép, trên tay đang giơ chiếc tay cầm gắn điện thoại. Ria Mép chen tới bên cạnh Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm rồi đột nhiên ghé vào giữa hai người, giơ chữ V với chiếc điện thoại, “Các anh đẹp trai cũng vô số…”
Giang Khoát vừa nhìn đã thấy khuôn mặt của mình với Đoàn Phi Phàm trên màn hình chiếc điện thoại kia, cậu lập tức cau mày, nhanh chóng đẩy Ria Mép ra.
“Ấy?” Ria Mép hét lên, che chiếc điện thoại trên tay đi rồi quay lại nhìn, “Làm gì mà dữ vậy?”
Giang Khoát im lặng, đưa mắt nhìn hắn ta một lượt rồi quay mặt đi.
“Thật tình…” Ria Mép lại giơ điện thoại lên.
Đoàn Phi Phàm bước tới đứng trước mặt hắn, gần như mặt đối mặt, chỉ nhìn hắn chằm chằm không nói một lời. Đứng gần đó, mấy người nhóm Đổng Côn cũng đã nhận ra và lập tức vây lại, cùng nhìn Ria Mép.
“Sắp lên thuyền rồi, hôm nay đèn sáng thật, cô nương xinh đẹp bên kia…” Ria Mép lập tức quay người, vừa nói vừa lủi mất.
“Đệt,” Đổng Côn nói, “Mợ nó chứ tôi ghét nhất cái kiểu mặt mình thì xấu nên cứ nhằm mặt người lạ mà quay bừa. Thần kinh.”
“Vậy cậu thích kiểu mặt mình đẹp mà cứ nhằm mặt người lạ quay bừa hả?” Giang Khoát nói.
“Nhiều Tiền à, Tiền Tiền à,” Đổng Côn khoác lấy vai Giang Khoát, “Bọn mình là dân một nước đó, biết không hả?”
“Biết rồi, anh Phóng Khoáng à.” Giang Khoát gật đầu.
Đổng Côn cười vẫy tay: “Đi đi đi, bọn mình lên thuyền nào.”
Cả đám chen chúc trong đám đông lên thuyền, do không có kinh nghiệm, chỗ ngồi cạnh cửa sổ chớp mắt đã bị người ta giành hết.
“Là ngồi tự do hả?” Giang Khoát nhìn vé thuyền trên tay, ngạc nhiên phát hiện ra không có số ghế, “Vậy là phải giành ghế hả?”
“Mở mang chưa nào?” Đoàn Phi Phàm cười ha ha cù vào má Giang Khoát một cái, “Giá vé giống nhau, ngồi đâu là tùy duyên, không có VIP mà cũng chẳng có hạng nhất…”
“Cậu mà lải nhải thêm lúc nữa là chỉ còn vé đứng thôi đó.” Giang Khoát đi theo mọi người lên khoang thuyền.
*
Đường lên tầng hai của thuyền có bày bán rất nhiều hàng lưu niệm cho khách du lịch, Giang Khoát định ghé lại xem.
“Cậu không đùa đấy chứ?” Đoàn Phi Phàm chới với mấy lần mới ngăn được Giang Khoát lúc này đang định phi tới chỗ hàng lưu niệm.
“Chính thế đó,” Giang Khoát nói, “Bình thường chắc chắn là không đâu, nhưng bây giờ nhất định phải thế.”
“Cậu ta không đùa đấy chứ?” Đinh Triết đi ngang qua hai người, liền hỏi một câu.
“Thật đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu ta không đùaaaa đấy chứ?” Lưu Bàn đi ngang qua hai người, cũng hỏi một câu.
“Thật đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu…” Tôn Quý đi ngang qua hai người, cũng mở miệng định nói.
“Im miệng.” Đoàn Phi Phàm đáp ngắn gọn.
Đổng Côn vừa ăn kem vừa đi qua, Đoàn Phi Phàm lập tức trừng mắt với cậu ta.
“Thật thật thật, cậu ấy thật đấy.” Đổng Côn gật đầu nói một tràng, nói xong lại hỏi thêm một câu, “Cậu ấy thật cái gì vậy?”
“Cậu ấy thật sự định mua ít đồ lưu niệm.” Đoàn Phi Phàm nói, “Bình thường thì không mua đâu, nhưng bây giờ thì phải mua.”
“Được, đợi bọn mày trên kia,” Đổng Côn cười vỗ vỗ vai Giang Khoát, “Đừng mua trà nha, mua ít đồ trang trí búp bê nhỏ nhỏ gì đó là được.”
*
Giang Khoát chọn hai quả cầu thủy tinh to bằng ngón cái, bên trong là một bông hoa được chạm khắc bằng tia laser, nghe nói là hoa biểu tượng của thành phố.
“Thật là…” Đoàn Phi Phàm không biết bình luận thế nào, dù sao thì món đồ này mua online chưa tới 10 tệ, lại còn tùy chỉnh được cả hình khắc bên trong.
“Thật là con mợ nó sến quá hả?” Giang Khoát đưa một cái cho Đoàn Phi Phàm, cái còn lại bỏ vào túi mình.
“Không ngờ luôn đó Giang Khoát, cậu mà cũng có ngày hôm nay,” Đoàn Phi Phàm nhận quả cầu thủy tinh sến súa kia rồi cũng nhét vào túi mình, “Ngày mà cậu bị chính mình làm cho sến rện, sau này đừng có cười tôi nữa đấy.”
“Cậu là sến mà không tự biết mình,” Giang Khoát nói, “Hai ta có khác biệt về căn bản đấy… Mà vừa rồi cậu định nói ‘Thật là’ gì vậy?”
Đoàn Phi Phàm im lặng.
“Thật
là đẹp? Thật là đáng yêu?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Thật phí tiền,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ 10 tệ là tôi đã có thể cho khắc ảnh cậu bên trong rồi, lại còn tô được cả màu nữa.”
“Vậy nên cậu chỉ cảm thấy đắt, chứ không cảm thấy sến,” Giang Khoát nói, “Thậm chí cậu còn cảm thấy cho ảnh tôi vào đó rồi tô màu thì càng đẹp hơn, đúng không?”
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc, rồi nhịn không được mà phì cười.
“Mợ nó chứ đừng nói là một ngày nào đó, tôi sẽ được nhận món quà sinh nhật là quả cầu pha lê có ảnh của hai chúng ta đấy chứ?” Giọng Giang Khoát cao hẳn lên.
“Quả cầu thủy tinh,” Đoàn Phi Phàm sửa lại, “Người ta gọi là quả cầu thủy tinh, sao lại nói bừa là quả cầu pha lê chứ.”
“Cậu đừng nha!” Giang Khoát cười đi lên tầng trên, “Cậu mà dám tặng tôi cái quả cầu pha… thủy tinh ấy thì tôi sẽ dám tặng cậu một cái ly thủy tinh khắc chữ đó.”
*
Lên tới tầng trên, Giang Khoát mới biết vì sao mọi người trên thuyền đều chung một giá vé và cũng không phân chỗ ngồi.
Sau khi thuyền rời bến được vài phút, cảnh vật hai bên đều sáng lên, núi non cây cối nhà cửa xa gần được ánh đèn chiếu rọi, tất cả phải đứng trên boong tàu mới nhìn thấy rõ.
Mấy người trước đó giành được chỗ ngồi cạnh cửa sổ, lúc này cũng từ từ đi ra khỏi khoang thuyền, vì tầm nhìn từ trên boong tàu mới đủ rộng.
Giang Khoát cũng không có gì là đặc biệt trầm trồ trước cảnh tượng này, nhưng nếu như là cùng với Đoàn Phi Phàm thì lại khác. Hết hai người tự chụp rồi lại đến Giang Khoát chụp một đống hình đủ mọi góc độ. Cậu còn vui sướng gửi cho Giang Liễu Liễu mấy bức thấy khá ổn, nhờ con bé giúp Photoshop một chút.
Giang Liễu Liễu gửi cho cậu một nhận xét ngắn gọn – Hai người đúng là nhảm không chịu nổi.
Giang Khoát đưa nhận xét đó cho Đoàn Phi Phàm xem.
“Cực chuẩn luôn.” Đoàn Phi Phàm giơ ngón cái.
“Đúng là thần kỳ thật,” Giang Khoát nói, “Chỉ cần tâm trạng vui vẻ là kiểu gì tôi cũng chấp nhận được.”
“Phải giữ giới hạn nha, thiếu gia,” Đoàn Phi Phàm ghé lại bên tai Giang Khoát, cười bảo, “Sến súa mình tôi cũng được, còn cậu phải cố nhịn đi, cậu là một đại thiếu gia rất kiểu cách cơ mà.”
*
Đại thiếu gia kiểu cách ở trên thuyền chụp phải tới mấy trăm bức ảnh, Đoàn Phi Phàm liếc qua album ảnh trên điện thoại của cậu ấy, thấy toàn là ảnh đủ các loại ánh đèn giữa cảnh đêm.
Lại còn có khá nhiều ảnh chụp cận mặt chính diện của mấy người nhóm Hình mẫu.
Cùng với một đống hình nét mặt cậu nhìn nghiêng.
“Với kiểu ánh sáng này, nét bán diện của cậu đẹp cực kỳ,” Giang Khoát hạ giọng, “Nhiều lúc tôi thích xoay nghiêng mặt lại cũng chính là vì lý do này…”
Đoàn Phi Phàm phải mất ít nhất năm giây mới hiểu ra cái gọi là “nhiều lúc” này là chỉ những lúc nào.
“Ôi… đệt.” Đoàn Phi Phàm vô cùng cảm kích.
*
Thuyền đi được gần một giờ thì tới bến quay đầu, có người lại theo thuyền quay về, ngắm nốt cảnh bờ sông bên kia, cũng có rất đông người xuống thuyền ở đây, đi chơi tiếp ở chợ đêm.
Đổng Côn dẫn cả nhóm xuống thuyền.
Người đi chơi chợ đêm rất đông, lúc sắp tới nơi thì càng đông nghìn nghịt.
“Chào mừng các bạn tới cảm nhận đời sống ban đêm của người dân nơi đây.” Đổng Côn đứng giữa đường, dang tay nói với bọn họ, “Hôm nay, tôi sẽ đi cùng các bạn suốt cả hành trình, đảm bảo cho các bạn ăn ngon chơi vui…”
Đoàn Phi Phàm đang giơ điện thoại quay phim, lúc này bèn chĩa máy về phía Đổng Côn: “Cảm ơn ông chủ Đổng.”
“Cảm ơn ông chủ Đổng.” Cả đám cùng ghé lại trước ống kính mà vẫy tay.
Khu vực xung quanh chợ đêm đã khá náo nhiệt, đủ loại quầy hàng ăn uống với các cửa tiệm nhỏ trông rất cuốn hút, đèn đuốc sáng trưng, đâu đâu cũng thấy người.
Lại có rất nhiều người ăn mặc đầy cá tính, không chỉ có người trẻ mà mấy cô chú chen vai đi qua cũng ăn mặc cực kỳ độc đáo. Vì vậy mà người quay phim với live stream cũng khá nhiều.
“Đổng Côn chẳng hề giống người lớn lên ở một thành phố kiểu này tí nào.” Giang Khoát nói.
“Hai lúa quá hả?” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Tôi xem ảnh nhà cậu ta rồi, mẹ cậu ấy thời trang lắm, quần áo bà ấy diện hồi trẻ giờ mặc vẫn không vấn đề.”
“Không phải tôi nói, là cậu nói đấy nhé,” Giang Khoát lập tức gọi Đổng Côn ở phía trước, “Anh Cônnnn…”
Đoàn Phi Phàm vội đưa tay bịt miệng Giang Khoát lại rồi hát vang: “Chúng ta là người một nhà, tình thương mến thương biết bao…”
Giang Khoát đang cười định kéo tay Đoàn Phi Phàm ra, lúc quay sang thì nhìn thấy một người trông hơi quen quen, do vừa mới gặp chưa lâu nên cậu lập tức nhận ra đó là Ria Mép, người đã đụng độ trước khi lên thuyền.
Tay cầm điện thoại trên tay Ria Mép lúc này đã đổi thành một cây gậy selfie dài, hắn đang vừa nói vừa quay người đi đường. Giang Khoát đang định quay đi thì cái gậy của Ria Mép đột nhiên duỗi dài hạ xuống phía dưới.
Trong lúc Giang Khoát còn chưa kịp hiểu ra tình hình, chiếc điện thoại gắn ở đầu kia của cây gậy đã thò xuống dưới váy của một cô gái đi đằng trước, rồi lại rụt về rất nhanh.
Giang Khoát sốc tới đờ cả người.
“Ôi đệt.” Đoàn Phi Phàm đang hát nửa chừng thì ngừng lại, “Cậu nhìn thấy rồi chứ?”
“Nhìn thấy rồi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm lập tức giơ điện thoại chĩa về phía Ria Mép mà quay phim: “Đồ chó này, phải quay lại làm bằng chứng.”
Ria Mép xem ra không phải là tới đây để live stream nghiêm túc, sau khi thò xuống dưới váy người ta một lần rồi co lại, chưa được hai phút đã lập tức thò ra lần nữa.
Đoàn Phi Phàm không phải đợi lâu.
Lần này, cây gậy vẫn thò xuống phía dưới váy của cô gái đi phía trước lúc nãy.
Do xung quanh rất đông người, mà ai cũng bận nhìn ngó khắp nơi nên chẳng có ai để ý thấy có người đang làm thứ chuyện bẩn thỉu thế này ngay dưới lưng mình.
“Mợ nó chứ mắc ói thật.” Giang Khoát xông tới, giơ chân đạp thẳng xuống cái gậy selfie của Ria Mép.
“Làm gì thế hả?” Ria Mép sửng sốt rống lên.
“Mày đang quay cái gì thế hả?” Giang Khoát nhìn hắn ta.
Đám đông xung quanh đều quay lại nhìn, cô gái bị quay phim cũng quay lại, mặt đầy vẻ hoang mang.
“Hắn quay lén dưới váy bạn đấy.” Đoàn Phi Phàm vừa nói với cô gái vừa lắc lắc cái điện thoại vẫn đang chĩa về phía Ria Mép.
Cô gái sững người mấy giây, sốc nặng nhìn Ria Mép, sau đó lại nhìn cây gậy selfie với chiếc điện thoại đang bị Giang Khoát đạp lên.
“Đồ biến thái!” Cô gái đi tới, tát cho Ria Mép một cái.
Giang Khoát với Ria Mép cùng sững người vì cái tát này. Màn phản đòn này của cô gái thật quyết đoán và nhanh gọn.
Ria Mép đờ ra một lúc lâu rồi mới gào lên: “Tao không có quay lén!”
“Ở đây quay lại hết rồi nhé.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bỏ chân ra!” Ria Mép gào lên với Giang Khoát, “Cái gậy này bao nhiêu tiền, mày có biết không hả? Hỏng rồi mày đền nổi không?”
“Có chuyện gì vậy?” Đám Đinh Triết chạy lại, vừa thấy Ria Mép liền lập tức hét ầm lên, “Mợ nó chứ lại là cái con người này!”
“Bỏ chân ra!” Ria Mép bắt đầu hơi lo sợ, cái gậy rút mấy lần không ra, hắn định đi thẳng tới lấy cái điện thoại của mình.
“Tao đền được.” Giang Khoát nói xong liền bỏ chân ra khỏi cây gậy.
Liền đó, chân Giang Khoát đạp xuống cái điện thoại, lúc này, Đoàn Phi Phàm hoàn toàn có đủ thời gian để kéo cậu lại. Chỉ cần giơ tay ra là túm được cánh tay cậu, kéo lại phía sau một cái là đủ để chân cậu đạp trượt vào không khí.
Nhưng Đoàn Phi Phàm vẫn đứng yên bất động.
Giang Khoát giẫm thẳng lên điện thoại của Ria Mép: “Cả hai thứ này, mày ra giá đi.”
*
[HẾT CHƯƠNG 143]
- -----oOo------