Tam Phục

Chương 34


trước sau

Dương Khoa không nói gì thêm, chỉ cố nói sau kỳ nghỉ lễ gặp mặt một cái, sau đó không liên lạc với Giang Khoát nữa.

Phía Đại Pháo cũng không rõ nguyên nhân, tin tức mà Đại Pháo nhận được vẫn dừng lại ở lần trước, khi Đại Pháo không biết có nên khai ra hành tung của Dương Khoa hay không.

Giang Khoát cũng chẳng buồn thắc mắc xem con người từ nhỏ tới lớn đều là học sinh giỏi đó tại sao đột nhiên lại xin nghỉ, tiếp đó còn thôi học đòi “khởi nghiệp”. Có thời gian để thắc mắc chuyện đó thì thà cậu nghĩ xem Đoàn Phi Phàm tại sao lại khỏi ốm nhanh như thế này còn hơn.

Hôm trước còn lên cơn sốt, chóng mặt xuống giường không nổi, ngủ một giấc, sớm tinh mơ hôm sau đã dậy gọi cậu đi làm rồi.

Dấu vết duy nhất còn lưu lại của trận ốm này có lẽ là vẻ mệt mỏi có thể thấy phảng phất trên mặt, cùng với vết trầy do bị Giang Khoát cào phía sau đùi cậu ấy.

Mấy ngày tiếp theo, cậu ấy vẫn cứ làm hết công việc một cách nhẹ như không, lại còn ngày nào cũng về Ngưu Tam Đao giúp gói hàng gửi đi.

Khi đám bạn về nhà nghỉ lễ lục tục quay về trường, lịch sử kiếm tiền mồ hôi nước mắt lần đầu tiên trong đời Giang Khoát đã hạ màn, số tiền đến tay còn không đủ để trang trải phí đổi màn hình điện thoại.

Cậu vốn định khi nào nhận tiền sẽ mua thêm quần áo, nhưng cuối cùng lại không nỡ.

Và sau vài ngày nghỉ ngơi, cuộc sống làm thêm của Mã Tiếu lại phải tiếp tục. Do chủ xe bán đồ ăn sáng đã quay lại, cậu ấy không còn công việc bán đồ ăn sáng nên buổi tối lại phải tiếp tục tìm chỗ.

Giang Liễu Liễu đã gửi quần áo tới cho Giang Khoát, đây là niềm vui an ủi lớn nhất của Giang Khoát.

Nhưng khi đứng ở điểm chuyển phát nhanh của trường, nhìn bốn cái thùng khổng lồ thuộc về mình, cậu vẫn thấy hơi sửng sốt.

“Cậu có ở ký túc không?” Giang Khoát gọi điện cho Đoàn Phi Phàm, “Tôi có bốn cái thùng chất gần cao bằng một tầng lầu, có cách nào mang về phòng không?”

“Mang từng cái từng cái một đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Một cái cũng không nhỏ đâu.” Giang Khoát giơ tay ra đo thử một chút.

“Hay là cậu cứ về trước đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa tôi cùng cậu ra mang về.”

“Không phải,” Giang Khoát hơi do dự, chuẩn bị quay về phòng trước, “Cậu tới thì có ích gì chứ…”

“Giang Khoát!” Có người gọi cậu.

Giang Khoát quay đầu lại thì thấy ba nữ sinh, bên chân đặt mấy cái thùng.

Không biết là ai vừa gọi cậu, nhưng sau khi cậu quay đầu lại thì cả ba cô gái đều không nói gì.

“Hả?” Giang Khoát cúp máy.

“Giúp bọn tôi bê cái thùng này được không?” Cô gái cao đứng giữa chỉ một cái thùng khá lớn trên mặt đất, trông có vẻ là thùng nước trái cây hay gì đó.

Không được.

Tôi không muốn bê.

“Bê tới đâu?” Giang Khoát hỏi.

“Ký túc.” Cô gái cao nói.

Ký túc nữ cách không xa, cũng coi như tiện đường.

Giang Khoát không biết mấy nữ sinh này, vì vậy chỉ có thể đoán là họ có khả năng học cùng lớp cậu, dù sao thì cậu đi học cũng chẳng khác gì không đi, lúc nào cũng ngồi cuối, nhìn thấy toàn gáy là gáy.

Phát hiện duy nhất của cậu là trong số các bạn học, có nhiều người đầu dẹt, rất phẳng, như thể ở nhà kê viên gạch nằm ngủ mà thành ra như vậy…

Giang Khoát xách cái thùng kia lên, cô gái để mái thưa bên cạnh túm lấy cánh tay cô gái cao ráo mà lắc lắc.

Giang Khoát đưa mắt nhìn cô gái đó rồi quay người đi về phía ký túc, cái thùng chắc là đồ uống, thật sự khá nặng, con gái xách sẽ vất vả.

“Giang Khoát,” Ba cô gái mỗi người tự bê mấy cái thùng đi theo, vẫn là cô gái cao ráo lên tiếng, “Có phải cậu không biết bọn tôi không?”

“Không biết.” Giang Khoát nói.

“Bọn tôi không phải bạn học cùng lớp cậu đâu,” Cô gái cao ráo cười nói, “Bọn tôi là năm hai.”

Giang Khoát nhìn mấy cô gái: “Ồ.”

Mấy cô gái không nói với cậu nữa, chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau bên cạnh cậu.

Giang Khoát đoán họ đang cá cược gì đó với người khác, trước đây cậu đi bar, một tối có thể gặp vài lần.

Lúc tới ký túc xá nữ, cô gái cao ráo dừng lại và nói: “Cảm ơn nha.”

“Đừng khách sáo.” Giang Khoát đưa thùng đồ uống cho cô gái đó.

“Chuyện là…” Tóc mái thưa đột nhiên lên tiếng, “Có thể add friend được không?”

Giang Khoát sửng sốt.

Cậu chưa kịp nói gì, Tóc mái thưa đã rút điện thoại ra.

“Không được.” Giang Khoát nói.

Có thể thấy Tóc mái thưa vốn dĩ đã hơi căng thẳng và xấu hổ, nghe thấy câu trả lời này, cô ấy đột nhiên đỏ cả mặt.

Giang Khoát không nói gì thêm, cũng không biết phải nói gì, lúc này nói gì cũng không thể xoa dịu được tình cảnh xấu hổ do sự thật “không add friend” mang lại.

Cậu gật đầu chào rồi quay người đi về phía khu ký túc xá nam.

Chưa đi được mấy bước thì nghe thấy đằng trước vọng tới tiếng xe còi xe.

Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Khoát kinh ngạc thấy Đoàn Phi Phàm đang cưỡi một chiếc xe lôi ba bánh chuyên chở thức ăn của căng tin mà lao tới như vũ bão.

Nhìn thấy cậu, Đoàn Phi Phàm thắng gấp, hết sức vui vẻ hất đầu một cái: “Lên xe.”

“Không lên.” Giang Khoát vô cùng dứt khoát lùi lại một bước.

“Mau lên,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi chở mấy cái thùng nào, lát nữa còn phải đem trả căng tin chứ.”

“Đoàn Phi Phàm!” Cô gái cao ráo bên kia đột nhiên vẫy tay.

“Hây.” Đoàn Phi Phàm đáp một tiếng, nhìn về phía bên kia rồi lại nhìn Giang Khoát, “Ai đó?”

“Cậu không biết là ai mà vẫn trả lời ngọt thế cơ à?” Giang Khoát nói, “Năm hai đó.”

“Tại vì năm ngoái bọn họ là bạn cùng khóa với tôi,” Đoàn Phi Phàm nhảy xuống xe, “Đợi tôi chút.”

“Tiểu anh hùng cầu được ước thấy nhỉ?” Giang Khoát nhìn cậu.

Đoàn Phi Phàm cười cười, đi qua bên đó.

Giang Khoát thật sự bái phục Đoàn Phi Phàm, mấy chị khóa trên không quen biết, à không, là mấy bạn cùng khóa không quen biết gì, vậy mà cậu ấy đi qua nói chuyện với người ta mấy câu là đã lập tức cười nói rộn ràng.

Vừa cười vừa nhìn về phía cậu mấy lần.

Đừng có cho số tôi đó!

Dám cho là cậu chết chắc luôn.

Giang Khoát đứng đực ra cạnh cái xe quả thật hơi chán, vậy nên cậu dựa vào bên đầu xe.

Bình thường cậu lái xe đua chạy ra sẽ có người ngoái nhìn, lúc này, cậu đứng dựa bên cái xe lôi cũng có người nhìn.

Giang Khoát thở dài.

“Giang Khoát!” Có người gọi cậu.

Ngẩng lên thì thấy anh Quần đùi đen với anh Cởi trần bên 106, có vẻ mới từ bên ngoài đi vào, trong tay xách một đống đồ.

“Đổi xe rồi à?” Anh Cởi trần hỏi.

“Cút.” Giang Khoát nói.

“Kiếm đâu ra đấy?” Anh Cởi trần đi tới xem xét, “Đây là xe của căng tin phải không? Còn in cả chữ nữa này.”

“Lên lái thử luôn đi.” Giang Khoát nói.

“Thôi dẹp đi, vụ đó chỉ có Đoàn Phi Phàm mới làm được thôi,” Anh Cởi trần nhìn thấy Đoàn Phi Phàm đang nói chuyện phía đằng kia, “Đệt, biết ngay là nó mà… Nghỉ học cũng sướng thật, nữ sinh năm nhất năm hai ai cũng biết hết.”

Giang Khoát không nói gì.

“Đoàn Phi Phàm!” Anh Cởi trần hét lên một tiếng.

Giang Khoát giật bắn mình, lập tức chỉ muốn xông tới nện cho anh chàng kia một trận.

Đoàn Phi Phàm quay đầu lại, anh Cởi Trần cũng không nói gì, cùng với anh Quần đùi đen cười toe toét nhìn cậu ấy.

Đoàn Phi Phàm giơ ngón giữa với hai người đó, sau đó quay sang nói mấy câu với mấy nữ sinh rồi quay người đi về.

Giang Khoát nhanh chóng đứng cách ra khỏi cái xe lôi, giữ khoảng cách một bước chân.

“Nhanh, tranh thủ thời gian,” Đoàn Phi Phàm nhảy lên xe ngồi rồi lại dịch sang bên cạnh một chút, “Lên đi, chú Phi Phàm đưa cháu đi hóng gió.”

Giang Khoát đầy miễn cưỡng ngồi vào nửa chỗ ngồi mà Đoàn Phi Phàm vừa nhích ra nhường cho cậu.

“Cậu không cho số của tôi đấy chứ?” Cậu hỏi.

“Nói gì vậy,” Đoàn Phi Phàm nổ máy rồi cho xe chạy đến điểm giao hàng chuyển phát nhanh, “Tôi là loại người đó hả?”

“Tôi vốn cảm thấy cậu không phải như vậy,” Giang Khoát nói, “Rút cuộc cậu nói chuyện vui vẻ như thế, tôi lại cảm thấy cậu có thể chính là loại người như vậy.”

“Tôi với ai cũng vui vẻ như thế hết,” Đoàn Phi Phàm cười nhìn cậu, “Bọn họ đang giúp một cô bạn khác trong ký túc xin số của cậu đó.”

“Tôi không thêm số người lạ.” Giang Khoát nói, “Người quen tôi cũng không hay thêm.”

“Bọn họ nói cậu từ chối cực kỳ dứt khoát luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Không dứt khoát thì phải làm cho người ta cảm thấy tôi rất chào đón nhưng lại vẫn từ chối sao?” Giang Khoát nói, “Từ chối thì phải dứt khoát, đỡ mất công người ta phải thắc mắc liệu có đúng là không cho số không đây, hay là cứ thử thêm lần nữa, rồi lần thêm đó lại càng xấu hổ hơn.”

“Tôi thích kiểu chàng trai thẳng thắn như cậu.” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ vai Giang Khoát.

“Vậy cậu nói với họ thế nào?” Giang Khoát nói.

“Chẳng nói gì cả,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cho họ số của tôi.”

“… Đệt.” Giang Khoát gật gù, chiêu này khá được, ngầu lòi.

*

Mấy cái thùng to đùng được chở tới cửa ký túc, đám Đường Lực giúp Giang Khoát bê vào trong.

“Cũng không nặng lắm, chắc không có mấy quần áo,” Lý Tử Nhuệ nói, “Sao lại dùng thùng to thế này?”

“Không biết.” Giang Khoát nói.

Lúc mở thùng ra xem, Giang Liễu Liễu quả thực đã gửi tới chỗ quần áo theo danh sách của Giang Khoát, nhưng mỗi chiếc quần áo đều được cố định vào miệng thùng bằng giá chuyên dụng, có thể chống đè lên nhau khi vận chuyển.

Ngoài mấy chiếc áo len có thể ép lại, mỗi chiếc thùng như vậy chỉ đựng được bốn năm món đồ.

“Kỹ càng thật đó.” Lý Tử Nhuệ trầm trồ.

“Mã Tiếu.” Đoàn Phi Phàm vỗ vai Mã Tiếu rồi đi ra ngoài ban công.

Mã Tiếu đi ra theo.

Giang Khoát nhét quần áo vào trong tủ xong, hai người kia lại từ ngoài ban công đi vào, Mã Tiếu xem ra tâm trạng khá tốt, lại còn cười với Giang Khoát.

Giang Khoát cũng cười lại, không biết là cười cái gì.

Kỳ nghỉ lễ kết thúc được mấy ngày rồi mà cảm giác lúc lên lớp, nhiều người vẫn uể oải thẫn thờ.

Giang Khoát cảm thấy mình mãi vẫn chưa tiến vào được trạng thái học hành, nghỉ hè, tập quân sự, học chưa được vài buổi thì lại Trung Thu, lễ Quốc khánh… Lúc này đột nhiên nhận ra phải hai tháng nữa mới tới kỳ nghỉ tiếp theo, cậu lập tức thấy tuyệt vọng, ngồi học mà càng thấy buồn ngủ rũ rượi hơn.

Học xong hai tiết Toán cao cấp buổi chiều, lúc rời phòng học, Giang Khoát cảm thấy cả người chán nản.

Tiếp theo là tiết vẽ kỹ thuật cơ bản, Giang Khoát nhìn đống dụng cụ trên bàn, chưa làm gì đã thấy mệt.

Hồi mới chọn chuyên ngành chẳng khác gì chơi rút thăm, thậm chí còn chẳng biết chuyên ngành này là làm cái trò gì, phải học cái gì, hiện tại mỗi tiết lên lớp xong lại thấy hết sức mịt mờ.

Cái môn vẽ kỹ thuật này chỉ riêng các loại dụng cụ, các loại quy chuẩn đã đủ khiến cậu chóng mặt, giờ lại còn phải vẽ sơ đồ mặt bằng khu vực phòng ngủ nữa.

“Vừa rồi cậu kiếm Mã Tiếu làm gì vậy?” Giang Khoát nằm bò ra bàn, cầm thước mà đo.

“Có việc làm thêm ở tiệm in, hỏi xem cậu ấy có đi không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Buổi tối với cuối tuần, gần như chỉ là ngồi đó, làm việc với máy tính và máy in.”

“Vậy là tốt hơn so với quét rác rồi,” Giang Khoát quay sang nói nhỏ, “Cậu ấy đi chứ?”

“Đương nhiên là đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Gần đây cậu còn làm thêm không?” Giang Khoát hỏi.

“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chỉ làm vào kỳ nghỉ thôi… Sao hả, cậu vẫn muốn trải nghiệm à?”

“Không,” Lúc Giang Khoát nói, tay cậu rung một cái, đường kẻ bị lệch, cậu thở dài tẩy xóa một lúc lâu, “Tôi trải nghiệm quá đủ rồi.”

“Vốn dĩ cũng chẳng cần phải trải nghiệm mấy chuyện này,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Cậu bạn từ nhỏ kia của cậu, nếu như có khả năng thì cùng hùn vốn cùng cậu ta làm ăn chẳng phải tốt hơn đi làm thêm sao?”

“Nó học hành thì được, khởi nghiệp thì thôi khỏi đi,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Nó không được như Đại Pháo, với lại hết kỳ nghỉ lễ cả nửa tháng rồi, nó cũng chẳng kiếm tôi, xem ra đã bị người ta bán đi rồi.”

Đúng là không được nói sau lưng người khác.

Buổi tối, lúc Giang Khoát xếp hàng ở căng tin chuẩn bị mua cơm thì Dương Khoa – kẻ vẫn chưa bị người ta bán đi – lại gọi điện thẳng luôn cho cậu.

Giang Khoát không muốn nghe, người không quen thân thì gửi cái tin nhắn chẳng phải là được rồi sao, nhất định phải gọi điện sao.

“Không nghe hả?” Đoàn Phi Phàm bên cạnh hỏi.

“Không nghe.” Giang Khoát rất cương quyết.

Tiếng điện thoại ngắt, tiếp đó có âm báo tin nhắn tới.

“Ngay từ đầu gửi tin nhắn luôn không được à?” Giang Khoát tặc lưỡi, cầm điện thoại lên xem, “Cái ông chú nó!”

[Yangkekekeke] Nghe điện đi

Trong lúc Giang Khoát đang nhắn trả lời, Dương Khoa lại gọi điện tới, ngón tay đang bấm chữ của Giang Khoát theo phản xạ bấm luôn nút nghe máy.

“Sao hả?” Cậu đành hỏi một câu.

“Ra ngoài ăn một bữa đi,”
Dương Khoa nói, “Tao đang ở gần trường bọn mày.”

“Tao đang ăn ở căng tin rồi.” Giang Khoát nói.

“Căng tin?” Dương Khoa nghe có vẻ rất kinh ngạc.

“Ừ.” Giang Khoát đáp gọn.

Cậu đang định bảo lần sau hẹn đi thì Dương Khoa nói thêm một câu: “Vậy tao qua kiếm mày.”

“Mày có bệnh phải không?” Giang Khoát hỏi.

“Đến nơi tao gọi cho mày.” Dương Khoa nói xong cúp máy.

“Sao cậu ta khởi nghiệp mà lại kiếm cậu nhỉ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Tôi có tiền.” Giang Khoát nói, “Cái gọi là thằng ngốc nhiều tiền chính là tôi, bảo người khác xuất tiền nhiều khi còn phải thuyết phục một hồi, bảo tôi xuất tiền, nhìn chung chỉ là tùy tâm trạng tôi thôi.”

Đoàn Phi Phàm bật cười: “Chẳng phải cậu đã thông báo là không có tiền rồi sao?”

“Ai mà tin?” Giang Khoát nói, “Tôi đây từ nhỏ tới lớn, bố tôi có đuổi đánh tôi nửa con phố cũng chưa bao giờ cắt tiền của tôi.”

Dương Khoa chắc hẳn cũng không tin thật, lúc bước vào căng tin, nhìn thấy Giang Khoát đang ngồi ăn dở bữa cơm, vẻ chấn động trong mắt cậu ta cực kỳ chân thực.

“Chào buổi tối.” Dương Khoa ngồi xuống đối diện Giang Khoát, nhìn Đoàn Phi Phàm ngồi cạnh, “Xin chào, tôi là bạn lớn lên cùng Giang Khoát, tôi tên Dương Khoa.”

“Xin chào.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Cái cậu Dương Khoa này xem ra không giống người đầu óc sắc sảo cho lắm, mà trông khá giống một học bá chỉ biết cắm đầu học đang làm liều, nhưng xét hành vi bảo lưu việc học rồi khởi nghiệp thì cũng không phải là quá liều lĩnh.

“Quý danh?” Dương Khoa hỏi.

Đoàn Phi Phàm đang định đáp thì Giang Khoát đã cướp lời: “Mày kiếm cậu ấy có chuyện hả?”

“Kiếm mày.” Dương Khoa vội quay về nhìn Giang Khoát.

“Chẳng phải mày xin nghỉ một tháng sao?” Giang Khoát nói, “Sao lại thành ra nghỉ học?”

“Đột nhiên cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả,” Dương Khoa nói, “Tao cảm thấy mình đang lãng phí thời gian, học cũng chẳng phải thứ mình thích, sau này làm cũng chẳng phải việc mình thích.”

Giang Khoát nhìn cậu ta, không nói gì.

“Tao muốn mở một cửa tiệm.” Dương Khoa nói, “Mới đầu cũng chưa tính tới kế hoạch gì lớn, trước tiên mở tiệm trà sữa đã.”

Giang Khoát thở dài.

“Mày đừng có mà coi thường tiệm trà sữa,” Dương Khoa nhoài người qua bàn, “Mày…”

“Mày muốn hỏi vay tiền tao?” Giang Khoát ngắt lời cậu ta.

“Hùn vốn,” Dương Khoa nói, “Không phải vay tiền, mày có thể chia phần.”

“Bảo chú Dương đầu tư cho mày một ít không phải là được rồi sao?” Giang Khoát nói.

“Tao với bố tao cắt đứt quan hệ rồi.” Dương Khoa nói.

Giang Khoát nhìn cậu ta, một hồi sau mới nói: “Lại còn cắt đứt cái gì chứ, mày cứ nói luôn là ông ấy đuổi mày ra khỏi nhà cho rồi.”

“Tao bị ông ấy đuổi ra khỏi nhà rồi.” Dương Khoa nói.

Giang Khoát không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Tao thật sự muốn làm một cái gì đó,” Dương Khoa nói, “Tao không phải nhất thời hứng lên, năm ngoái, cả một năm ở trường, tao cảm thấy cực kỳ trống rỗng, không biết bản thân mình đang làm gì nữa.”

“Mày định mở cái tiệm này kiểu gì?” Giang Khoát dừng đũa, “Nhượng quyền hay tự mở, cửa tiệm mở ở đâu, định vị phân khúc nào, học sinh, mấy cô nàng shopping, hay là giới văn phòng?”

“Vậy là mày có hứng thú phải không?” Dương Khoa vội hỏi.

“Giờ mày có tiền để sống chưa?” Giang Khoát hỏi.

“Có rồi, mẹ tao vẫn cho tao một ít tiền.” Dương Khoa nói.

“Được, chọn địa điểm đi, về định vị phong cách và tình hình kinh doanh của các tiệm trà sữa khác trong cùng khu vực, gửi cho tao bản dự toán có thể sinh lời,” Giang Khoát nói, “Còn cả chi phí quản lý, tiền thuê mặt bằng, trang trí, nguyên liệu, máy móc, nhân công, tiền dự phòng cần bao nhiêu…”

Dương Khoa nhìn cậu, một hồi lâu vẫn không nói gì.

“Mày vẫn còn tiền để sống, vậy thì tìm một tiệm ra đó nằm vùng đi, mày qua đó làm thêm cũng được, hay ra đó ngồi uống cũng được, hoặc ngồi bên kia đường cũng được, quan sát bao quát lượng người qua lại trong khu vực đó, cả ngày thường lẫn cuối tuần, từ đó làm rõ mấy khoản kia,” Giang Khoát ăn nốt miếng rau cuối cùng rồi đặt đũa xuống, “Rồi sẽ cân nhắc việc tiếp theo.”

“Việc tiếp theo gì?” Dương Khoa hỏi.

“Quảng cáo như thế nào, có sản phẩm chủ lực, ưu thế cạnh tranh hay không,” Giang Khoát nói, “Gửi báo cáo cho tao, tụi mày học giỏi, viết mấy cái này chắc không vấn đề.”

“Được.” Dương Khoa đập bàn.

“Mỗi hạng mục đều phải làm đầy đủ, đừng có lừa tao.” Giang Khoát nhìn cậu ta.

“Không có đâu,” Dương Khoa đứng dậy, chìa tay ra, “Mong là sẽ hợp tác vui vẻ.”

Giang Khoát khoanh tay bất động: “Vẫn chưa tới bước hợp tác, đừng vui vội.”

“Quý danh?” Dương Khoa chìa tay ra trước mặt Đoàn Phi Phàm.

“Đổng Côn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Rất vui được biết cậu.” Dương Khoa thu tay về, nhìn Giang Khoát, “Đợi tin nhắn của tao nhé.”

Dương Khoa nhanh chóng đi ra khỏi căng tin.

Đoàn Phi Phàm ngẩn người một hồi mới quay sang nhìn Giang Khoát: “Cậu định hùn vốn với cậu ta hả?”

“Đợi nó mần xong đống này rồi tính tiếp đi,” Giang Khoát đứng dậy, “Nó là con mọt sách, kể cả có quyết tâm thì cũng chẳng có phương hướng, không tự bơi một trận thì nó sẽ chẳng biết được bản thân mình làm được hay không, hay là lại phải quay về cầu xin bố.”

“Cậu từng mở tiệm hả?” Đoàn Phi Phàm cùng Giang Khoát đi ra khỏi căng tin.

“Không.” Giang Khoát nói.

“Nghe cậu nói mà tôi đứng hình luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cái tiệm café kia của mẹ tôi,” Giang Khoát vươn vai, “Tôi cùng mẹ tôi chạy việc hơn một tháng.”

“Nếu cậu ta thực sự làm thật thì sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Nếu làm được thật thì cũng không vấn đề, tôi sẽ chi tiền, nó quản lý,” Giang Khoát nói, “Lại còn làm được mấy thứ khác nữa.”

“Thứ khác?” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ rồi bật cười, “Thứ khác gì vậy, thịt bò nấu tương hả?”

“Cười cái gì, chuyện này cũng đâu phải là không thể,” Giang Khoát giơ tay làm động tác, “Đăng ký nhãn hiệu Ngưu Tam Đao, làm một số bao bì nhỏ…, mới đầu thì cũng không cần đầu tư nhiều, cậu cũng không cần bàn với chú cậu, cứ đặt hàng giá vốn với ông ấy luôn…”

“Giang Khoát, Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm túm lấy cánh tay Giang Khoát ấn xuống, “Tôi nói đùa vậy thôi.”

“Dù sao đã muốn làm thì sẽ có cách.” Giang Khoát nói.

“Tại sao cậu cứ nhất định phải đi học đại học chứ?” Đoàn Phi Phàm đột nhiên hỏi.

“Vì tôi không muốn làm việc.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát.

“Đơn giản vậy đó,” Giang Khoát nói, “Nếu tôi không đi học đại học, sếp Giang sẽ bắt đầu sắp xếp công việc cho tôi, đến công trường, theo bừa một dự án nào đó, học hỏi vài năm rồi lại thử giao một dự án nào đó cho tôi…”

“Không được sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không được,” Giang Khoát nói, “Tôi vẫn chưa sẵn sàng, mà cũng chưa muốn sẵn sàng. Tôi rất ghen tị với Giang Liễu Liễu, nhưng nếu thật sự bảo tôi giống như nó, tôi cũng không làm được. Tôi đúng là kiểu gì cũng thấy khó chịu.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì thêm, Giang Khoát không giống với những người bên cạnh cậu cho lắm.

Hoặc có thể nói, Giang Khoát không giống với những người bên cạnh chính cậu ấy cho lắm.

Cậu ấy khiến người ta ngạc nhiên mừng rỡ, khiến người ta bất ngờ, lúc chơi với nhau, đôi khi sẽ cảm thấy cậu ấy rất gần, đôi khi lại đột nhiên nghĩ tới thực tế cậu dường như đến từ một thế giới khác.

Cảm giác này đặc biệt khó diễn tả.

“Tôi phải gọi điện cho Đại Pháo.” Giang Khoát bấm số Đại Pháo, “Tôi hơi nghi cái tên Dương Khoa này.”

Cuộc gọi cho Đại Pháo rất nhanh đã có người nghe máy: “Khoát hả! Mày cuối cùng cũng nghĩ tới tao nhỉ!”

“Mày bảo Dương Khoa tới thác Cửu Thiên gặp bạn gái?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ, tao hỏi nó bảo vậy,” Đại Pháo nói, “Sao hả, gọi điện cho tao chỉ để hỏi chuyện nó? Thằng đó được đãi ngộ kiểu này từ bao giờ vậy ta!”

“Mày thử kiểm tra lại lời nó nói, xem cô bạn gái này có chuyện gì.” Giang Khoát nói.

“Nó đến kiếm mày phải không?” Đại Pháo hỏi.

“Ừ, kiếm tao hùn vốn mở tiệm.” Giang Khoát nói.

“Lượn mẹ đi, nó mở tiệm cái quỷ gì,” Đại Pháo nói, “Mặc kệ nó.”

“Mày đi nghe ngóng đi.” Giang Khoát cúp máy.

“Cậu nghĩ thấu đáo nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thỉnh thoảng tôi cũng dùng não,” Giang Khoát nói, “Cậu…”

Điện thoại của Đoàn Phi Phàm bỗng đổ chuông, cậu lấy máy ra xem: “Đoàn Lăng giờ này còn gọi điện cho tôi làm gì?”

“Ngưu Tam Đao cần giao hàng.” Giang Khoát tặc lưỡi.

“Cậu tặc lưỡi cái gì, cũng đâu có bảo cậu qua gói hàng.” Đoàn Phi Phàm cười, đưa tay qua khoác vai Giang Khoát rồi nghe điện, “A lô?”

“Phi Phàm,” Giọng Đoàn Lăng rất khẽ, nghe còn hơi run run, “Em về chút đi.”

“Có chuyện gì hả?” Đoàn Phi Phàm dừng chân, “Nói cho em luôn đi.”

Đoàn Lăng dừng lại một thoáng: “Bố em xảy ra chút chuyện… chỉ là, chỉ là, chắc không nghiêm…”

Giang Khoát cảm thấy cả cơ thể Đoàn Phi Phàm đông cứng lại.

“Sao vậy?” Giang Khoát vội hỏi.

“Tôi về tiệm một chuyến.” Đoàn Phi Phàm cúp máy, tay cũng hơi run run, “Bố tôi có khả năng… Mẹ tôi lần trước bảo tôi là ông ấy hơi… Có lẽ ông ấy…”

“Tôi đưa cậu về.” Giang Khoát vội túm lấy tay Đoàn Phi Phàm mà xiết mạnh mấy lần.

[HẾT CHƯƠNG 34]

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện