Tin tức này của Dương Khoa thật sự khiến người ta mãi không bình tĩnh lại được.
Giang Khoát tự thấy mức độ chấp nhận của mình rất cao, trước đây, lúc cùng bạn bè tụ tập, có đứa con trai đưa bạn trai tới, cả buổi tối lúc nào nhìn qua cũng thấy hai người đó đang hôn nhau, khi đó, ngoài thấy phiền ra thì cậu cũng chẳng có cảm giác gì khác. Nếu là một gái một trai hôn nhau cả tối thì cậu cũng thấy phiền giống như vậy.
Nhưng Dương Khoa vẫn làm cậu kinh ngạc.
Dương Khoa nói cậu chưa từng yêu nên không hiểu tình yêu, nhưng bản thân Dương Khoa cũng chưa từng yêu, cậu ta trước giờ luôn được bạn bè gia đình người quen, trong đó có sếp Giang, gọi là thanh niên ưu tú có kỷ luật nghiêm khắc với bản thân, vậy mà mối tình đầu lại thế này…
“Sao mà lại nói sang cả chuyện bạn trai vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Vụ này còn sốc hơn cả có bạn trai nữa,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi có nên gọi điện cho sếp Giang, hỏi xem chú Dương nhập viện chưa không?”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cường điệu đến thế sao?”
“Cậu không ngạc nhiên à?” Giang Khoát hỏi.
“Ngạc nhiên,” Đoàn Phi Phàm nghĩ một chút, “Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lớn hơn tôi một chút,” Giang Khoát nói, “Hai mươi, năm nay nó năm hai, cậu có thể tưởng tượng được trong nhóm Hình mẫu nam sinh viên đương đại lại có người kiếm bạn gái lớn hơn trên một giáp luôn không?”
“Với Đổng Côn thì tưởng tượng được, nó lúc nào cũng thích các chị.” Đoàn Phi Phàm nói nhỏ, “Nó cực kỳ thích Lữ Ninh.”
“Lữ Ninh ba mươi sáu rồi sao?” Giang Khoát chấn động.
Đoàn Phi Phàm nhịn không nổi bật cười thành tiếng: “Cậu bị sao vậy?”
“Ờ,” Giang Khoát ngẩn người một hồi mới hiểu ra, cậu thở dài, “Chuyện này mà là của Đại Pháo thì tôi lại chẳng ngạc nhiên đến thế này.”
“Dương Khoa trông khá là… nghiêm chỉnh nhỉ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Trừ lúc lừa tôi có thể thấy không phải là thằng ngốc,” Giang Khoát nói, “Còn những lúc khác thì đều rất nghiêm chỉnh… Đúng là tôi nên gọi điện cho sếp Giang, ngày nào ông ấy cũng bảo, con nhìn con người Dương Khoa kìa, con nhìn con trai nhà người ta kìa, ây da, vậy thì tôi nhìn đây, ngài cũng cùng nhìn với tôi luôn đi…”
Đoàn Phi Phàm cười không ngừng lại được.
“Có lẽ là thời kỳ nổi loạn,” Giang Khoát nghĩ một hồi lâu mà vẫn nghĩ không ra, “Dù là chị kia thế nào đi nữa thì Dương Khoa xem ra vẫn là đang trong thời kỳ nổi loạn rồi, bao nhiêu năm nay đã lớn lên theo yêu cầu của bố mẹ, một khi đã quyết định đi con đường của chính mình thì sẽ thật sự hùng tráng, không ai ngăn cản nổi! Cái gì? Phía trước là mương nước sao? Mương thì mương! Mương thì cũng là con đường tôi tự chọn! Kể từ hôm nay, tôi sẽ đi dạo dưới mương nước này!”
Đoàn Phi Phàm vốn dĩ đã đứng dậy, cầm cái ly uống ngụm nước để trấn tĩnh lại một chút, Giang Khoát làm một tràng này, cậu liền cười sặc luôn, chống bàn ho một hồi lâu mới xua tay với Giang Khoát: “Này…”
“Hử?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Im đi.” Đoàn Phi Phàm lại ho mấy tiếng.
Giang Khoát thở dài, dựa vào lưng ghế không nói nữa.
Sau khi trở lại bình thường, Đoàn Phi Phàm đi tới bên Giang Khoát: “Cậu ấy nói muốn đưa chị ấy tới gặp cậu, cậu gặp không?”
“Không gặp.” Giang Khoát rất rõ ràng, “Tôi chỉ muốn biết trong chuyện cái tiệm này có liên quan đến chị này không, những chuyện khác ai rảnh mà quan tâm, lúc nào nó xác định được chuyện này thì lúc đó nói tiếp.”
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm vươn vai, “Lát nữa bọn Đổng Côn định đi ăn thịt nướng, đi cùng đi.”
“Không ăn malatang sao?” Giang Khoát hỏi.
“Nếu rủ cậu thì không ăn malatang nữa, không thì cậu lại không chịu ăn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thịt nướng cậu không có yêu cầu khó khăn gì chứ?”
“Vệ sinh một chút.” Giang Khoát nói.
“Vậy cậu nhịn đói đi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Gần trường có rất nhiều quán thịt nướng, sau khi trời chuyển lạnh, lại có thêm vài tiệm mới mở.
Vừa tới chiều tối, trong tiệm đã toàn sinh viên, nơi mấy cái lều vải dày dựng trên vỉa hè trước cửa tiệm, bên trong khách cũng ngồi kín mít.
“Bọn Đổng Côn đã chiếm bàn rồi,” Đoàn Phi Phàm nhìn ảnh quán thịt nướng mà Đinh Triết gửi qua điện thoại rồi chỉ về phía nam con đường, “Bên kia, mới mở, hôm nọ tôi mới nhìn thấy.”
“Có phải đang giảm giá không?” Giang Khoát thấy người trong bức hình rõ ràng đông hơn ở những tiệm mà hiện tại cậu đang thấy.
“Đúng vậy,” Đoàn Phi Phàm gật đầu khen ngợi, “Giờ cậu đã biết chủ động nghĩ tới chuyện này rồi nhỉ.”
Đi được vài bước, phía trước chợt thấy một dáng người quen quen.
“Phải Lư Hạo Ba không?” Giang Khoát nhìn hai người đằng trước, “Với bạn gái nó.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Bạn gái nó là Nghiêm Hội Ngữ cùng lớp bọn mình, tốt xấu gì cũng là cùng lớp, cậu nhớ tên người ta một chút.”
Lư Hạo Ba với Nghiêm Hội Ngữ đi sát bên nhau rất tình cảm, nhìn thật nồng thắm.
“Đừng để Lý Tử Nhuệ với Đường Lực nhìn thấy cảnh này,” Giang Khoát nói, “Không là sẽ sốc mà chết ngay tại chỗ đó.”
“Trước đây cậu thật sự chưa có bạn gái bao giờ hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Chưa từng,” Giang Khoát nói, “Yêu đương quá là mệt đi.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm không hiểu.
“Lúc thì giận dỗi, lúc thì đòi ở bên cạnh, lúc thì người phải dỗ tôi, lúc thì tôi phải dỗ người,” Giang Khoát nói, “Mệt chết đi được, Đại Pháo trước đây có cô bạn gái, 3 giờ đêm gọi điện cho nó, nói muốn ăn kem, Đại Pháo mua mang tới dưới lầu, sau đó cô đó cầm hoa mang xuống tặng nó…”
“Lãng mạn đấy chứ.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đột nhiên quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm chằm chằm.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại.
“Cậu…” Giang Khoát rất kinh ngạc, “Lãng mạn? Ba giờ đêm đó, chú Phi Phàm ạ, giờ ngủ đó ạ, đang ngủ nửa chừng thì bị người ta xách ra khỏi giường đi mua kem, rồi lại còn đổi lấy hoa đem về, bệnh rồi hả?”
“… Người kia là người mình thích mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát sững người một hồi, rồi đột nhiên rất hứng thú ghé sát lại: “Có phải cậu đã từng có bạn gái rồi không?”
“Thực sự không có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi mà, làm gì có thời gian.”
“Nói nhảm,” Giang Khoát nói, “Cậu nhìn kỹ năng giao tiếp đỉnh cao của cậu đi, không mất trên dưới chục năm thì không thể luyện ra như thế được, còn nói cậu không có thời gian?”
Đoàn Phi Phàm bật cười, nghĩ một chút rồi lại thở dài: “Tôi không thích ai cả.”
“Nói thế nghe còn hiểu được,” Giang Khoát nói, “Nhưng tính cậu thế này, chắc hẳn rất nhiều cô thích.”
“Cậu thì sao?” Đoàn Phi Phàm thuận miệng hỏi một câu.
“Tôi cũng rất thích.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, Giang Khoát cũng nhìn lại.
Im lặng mất mấy giây, Giang Khoát mới hiểu ra: “Ô, cậu nói tôi ấy hả?”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Ầy.”
“Kỳ thực con gái không mấy ai thích tôi, ít nhất theo như tôi biết, chẳng có mấy,” Giang Khoát nói, “Con gái thích người có thể chiều họ một chút, lúc họ cáu kỉnh giận dỗi thì biết nhịn một chút. Nếu là tôi thì chưa được vài hiệp có khi đã uýnh nhau rồi…”
Đôi tình nhân trẻ đang ôm dính lấy nhau đằng trước đột nhiên dừng lại, Nghiêm Hội Ngữ đưa tay lên đấm vào cánh tay Lư Hạo Ba một cái.
“Nhìn kìa! Tới rồi đó!” Giang Khoát nói, “Cơn giận dỗi tới rồi.”
Đoàn Phi Phàm đi chậm lại, định đợi hai người kia cãi nhau xong.
Nhưng cơn giận dỗi này của Nghiêm Hội Ngữ xem ra không phải là nhỏ, đấm phát đầu tiên không phải theo kiểu “nắm tay nhỏ chạm vào ngực anh”, cú đấm thứ hai tiếp đó còn thụi vào cánh tay Lư Hạo Ba như đấm bao cát.
“Thế này là đánh thật rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Lư Hạo Ba không đánh trả cũng không né, mà vẫn tiếp tục nói gì đó.
Nghiêm Hội Ngữ có lẽ không hề hài lòng với nội dung mà hắn nói, lại vung tay đấm túi bụi một trận.
“… Nghiêm Hội Ngữ dữ vậy sao?” Ký ức duy nhất về Nghiêm Hội Ngữ trong đầu Giang Khoát là vào ngày hôm đó, sau khi cậu với Đoàn Phi Phàm bị trượt xuống con dốc, cô bạn này đã cho hai người biết vẫn còn một con đường khác, giọng nói khi ấy cực kỳ nhẹ nhàng.
“Đây là giận thật đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau này cậu yêu rồi, phải phân biệt cho rõ…”
Giang Khoát tặc lưỡi một cái.
Sau khi Nghiêm Hội Ngữ đánh Lư Hạo Ba bảy tám cái, Lư Hạo Ba đột nhiên đánh trả, cũng đập vào cánh tay Nghiêm Hội Ngữ một cái.
“Ầy?” Giang Khoát sững sờ, dù thế nào thì cũng không thể ra tay với một cô gái chứ, cứ bỏ đi không phải là được rồi sao.
Nghiêm Hội Ngữ lại đánh Lư Hạo Ba một cái, Lư Hạo Ba tiếp tục đánh trả, lại đập một cái.
“Ầy?” Đoàn Phi Phàm thở dài.
Tiếp đó lại một hiệp nữa.
“Ầy?” Giang Khoát dừng lại.
Lại một hiệp nữa.
“Ầy…” Đoàn Phi Phàm cũng dừng lại, cái vỉa hè này rộng như vậy, nhưng còn dựng một hàng xe đạp dùng chung, hai người đang chắn đường đằng kia, muốn đi qua thế nào cũng phải đụng mặt nhau.
Nghiêm Hội Ngữ lại đấm Lư Hạo Ba một cú thật mạnh, lại còn hét lên nữa.
“A!” Lư Hạo Ba cũng hét lên.
Đoàn Phi Phàm hắng giọng, cắt ngang cuộc giao chiến của hai người kia.
Lúc Lư Hạo Ba quay lại nhìn thấy hai người Đoàn Phi Phàm, vẻ mặt hắn biến đổi khá là khôn lường.
Nghiêm Hội Ngữ có vẻ cũng hơi xấu hổ.
Đờ ra mất mấy giây, Lư Hạo Ba kéo Nghiêm Hội Ngữ lại, vòng tay ôm lấy cô ấy.
Vẻ mặt hắn chuyển thành “Chưa thấy mấy người yêu nhau đánh yêu cãi yêu bao giờ à, bọn ế bền vững mau im lặng mà biến đi!”.
“Hầy.” Giang Khoát nói.
Không đợi Đoàn Phi Phàm kịp phản ứng, Giang Khoát cũng kéo Đoàn Phi Phàm lại, vòng tay ôm lấy vai Đoàn Phi Phàm.
Lư Hạo Ba sửng sốt.
Đoàn Phi Phàm cũng ôm lấy vai Giang Khoát.
Khá là ăn ý.
Sau đó cả hai cùng đủng đỉnh bước qua.
“Tránh ra,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tránh ra nào… Đừng chắn đường…”
Lư Hạo Ba kéo Nghiêm Hội Ngữ sang một bên, ánh mắt đầy vẻ mù tịt không hiểu gì.
Hai người lững thững đi ngang qua Lư Hạo Ba, rồi cứ thế đi tiếp.
Sau khi đi khoảng hai ba chục mét, do tốc độ đi không giống nhau, hai người bắt đầu va chạm ở giữa.
“Cậu chỉnh chút đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm hơi nhảy lên, điều chỉnh lại bước chân, rồi lại tiếp tục lững thững đi.
“Ấm thật đó,” Giang Khoát nói, “Tôi biết vì sao hai người họ lại ôm nhau mà đi rồi.”
“… Bọn họ ôm nhau mà đi là vì đang yêu nhau, không phải vì lạnh.” Đoàn Phi Phàm cạn lời.
“Tôi biết,” Giang Khoát nói, “Nhưng đúng là cũng ấm thật đó.”
“Còn ở đằng sau không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Giang Khoát ngoái đầu ngó một cái: “Còn, đi tiếp.”
Lư Hạo Ba với Nghiêm Hội Ngữ chắc hẳn cũng đi ăn thịt nướng, cả đường cứ theo sau hai người suốt.
Vì vậy hai người cũng cứ ôm vai nhau không buông mà đi mãi, giữa chừng vì phối hợp không hoàn hảo cho lắm, mỗi người lại tự nhảy vài lần để điều chỉnh nhịp bước.
Cuối cùng cũng vén được tấm rèm mà bước vào cái lều của quán thịt nướng.
Tôn Quý vừa ngẩng lên thì thấy hai người bước vào: “Làm gì vậy? Vừa đi vừa đánh nhau tới đây luôn hả?”
“Tao đệt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trông giống đánh nhau hả?”
“Nhìn như vật nhau ấy,” Đổng Côn nói, “Kiểu vật mà đang vào thế bế tắc ấy, hai đứa mày bị sao vậy?”
Hai người buông tay ra, ngồi xuống bên bàn.
Đoàn Phi Phàm thở dài: “Đụng phải Lư Hạo Ba, chọc nó tức chơi.”
“Lư Hạo Ba thích mày hả?” Đinh Triết đang bày chén đũa trước mặt hai người, nghe Đoàn Phi Phàm nói liền sững người, “Hay là thích Giang Khoát?”
Mấy người cùng cười phá lên.
Cái kiểu chen chúc trong lều bạt mà ăn thịt nướng giữa gió bấc này, Giang Khoát lần đầu tiên được trải nghiệm, thấy khá là thú vị, lại còn không bị lạnh.
Mọi người trong lều bạt đều nói chuyện ồn ào, hét to cười lớn, nhân viên phục vụ vén rèm bước vào cũng gào tung phổi, chỉ nghe âm thanh thôi đã thấy ấm áp rồi.
Giang Khoát lấy điện thoại ra, quay một vòng xung quanh.
“Cái này có gì hay mà quay?” Đinh Triết hỏi.
“Rất thú vị.” Giang Khoát nói.
“Chỗ này mà cũng thú vị, xem ra cậu đúng là chưa từng thấy thế gian mà.” Lưu Bàn nói.
Lẫn trong tiếng ồn ào, mấy người lại rộ lên một trận cười.
Tuy những lời này nghe hơi kỳ cục, nhưng cũng khá chuẩn xác, Giang Khoát quả thực chưa từng thấy thế gian kiểu này. Cuộc sống kiểu này, đối với cậu của trước đây mà nói, về căn bản chưa từng tồn tại.
Vì vậy thỉnh thoảng cậu lại chụp cảnh trường học, cảnh căng tin, cảnh công trường bên ngoài, và bao gồm cả lần này – cậu muốn chụp mấy bức ảnh cho Đoàn Phi Phàm.
Một ngày nào đó, sau khi cuộc sống ở nơi đây kết thúc, Giang Khoát không biết khi đó liệu cậu có thể có lại những trải nghiệm thế này, có thể gặp lại những người như thế nữa không.
Một tuần sau, Đại Pháo nghe ngóng được từ một tiệm buôn bán vật liệu, tìm được nơi cực kỳ thích hợp để chụp hình – một sân golf chưa xây dựng nằm ở ngoại ô.
“Chủ tiệm này cũng chơi xe, bọn họ thường ra đó chạy xe,” Đại Pháo nói, “Tao đã xem ảnh mà tay đó chụp, ở đấy có mấy con đường được biến thành đường đua rồi, có thể chụp rất có thần.”
“Được, gửi định vị cho tao.” Giang Khoát nói, “Cho vào thoải mái chứ?”
“Có chào hỏi rồi,” Đại Pháo nói, “Ai hỏi cứ nói là bạn của lão Đồng.”
“Được.” Giang Khoát nói.
Do đây là môi trường có thể chơi xe, có thể chụp ảnh, và còn có vẻ đi dã ngoại được nữa nên chắc chắn không chỉ có hai người đi với nhau, đám Đinh Triết không thể bỏ qua cơ hội hoàn hảo thế này.
Vừa chơi được, vừa phiêu được.
“Tao về nhà lấy cái máy ảnh tới,” Đinh Triết nói, “Lấy thêm cái giá ba chân. Có dùng máy quay không?”
“Tôi
có một cái máy ảnh thể thao có thể dùng được.” Giang Khoát nói.
“Tốt, vậy cứ quyết thế đi.” Đinh Triết vỗ tay.
“Lái cái xe nhà mày tới đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu không thì không tới được đâu, bên đó không gọi được taxi.”
“Không vấn đề!” Đinh Triết xua tay.
Lão hai Đoàn có lẽ không ngờ một câu muốn xem ảnh của mình rút cuộc lại có thể bị Giang Khoát biến thành một chuyến picnic ngoại ô thế này.
“Gọi Đại Pháo đi cùng đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỗ này là cậu ta tìm ra, không đi cùng sao?”
“Nó không đi,” Giang Khoát nói, “Trước đây, lúc cùng tôi ra đường đua, nó chẳng bao giờ lên xe, nói là sợ, bọn mình có thể mang theo Bôn Bôn, ở đó có bãi cỏ, có thể cho nó chạy chơi.”
“Tôi cảm thấy lâu lắm rồi không gặp nó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cho cậu với nó trùng phùng luôn.” Giang Khoát búng tay một tiếng thật kêu.
Cuối tuần, vừa sáng sớm Giang Khoát đã tỉnh giấc, lúc đi học mà làm được thế này thì đã không cần phải ngày nào cũng mải mốt cuống cuồng.
Và khoảng thời gian này, thời tiết rất đẹp, ngày nào cũng nắng đẹp tràn khắp nơi, nhưng do nhiệt độ ngày một thấp, mở toang cửa tưởng được bước ra trong ánh mặt trời, kết quả lại là gió bấc thổi tới đánh phủ đầu.
“Giang Khoát Giang Khoát Giang Khoát…” Lý Tử Nhuệ cuộn tròn trong chăn nói một tràng, “Đóng cửa đóng cửa đóng cửa…”
Giang Khoát đóng cửa phòng lại.
Chạy tới 107 gõ cửa.
“Vào.” Đoàn Phi Phàm ở trong đáp gọn.
Lúc thấy người bước vào là Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm tay cầm bàn chải đánh răng, nhướng mày ngạc nhiên: “Sớm thế này, có phải cậu chưa ngủ không đó?”
“Phải đi đón Bôn Bôn,” Giang Khoát nói, “Nhanh lên, lát nữa là mấy người Đinh Triết đến hối cậu đó tin không.”
Đây là lần đầu tiên Giang Khoát tới căn nhà thuê của Đại Pháo. Ăn bữa sáng xong, hai người theo định vị mà Đại Pháo gửi tới lúc trước, đi vòng vòng trong tiểu khu.
“Đại Pháo bây giờ đang ở lại công trường bên này giúp việc hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ, có lẽ phải sang năm mới về nhà.” Giang Khoát nói.
“Cậu ta khá là… Tôi tưởng cậu ta giống cậu, vẫn chưa muốn làm việc.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Sếp Giang chắc chắn có giao dịch riêng với nó, bảo nó ở lại đây để ý đến tôi,” Giang Khoát nói, “Bố nó cũng không chỉ có một công trình này, mà cũng chưa thấy ông ấy qua đây lần nào.”
“Bố cậu ta là bạn của sếp Giang hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Biết nhau rất nhiều năm rồi, bố nó đáng tin cậy hơn nó, mấy vụ công trình dân dụng, sếp Giang luôn giao cho ông ấy,” Giang Khoát nói, “Trước đây đánh nhau với người ta, bố nó cũng tham gia.”
“Sau này cậu cũng không định làm việc cùng sếp Giang sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không biết, tôi chưa từng nghĩ tới, dù sao hiện tại tôi không muốn, chuyện sau này để sau này nói, hiện tại tôi chỉ muốn chơi…” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Sao hả, tự nhiên lại hỏi chuyện này.”
“Thì hỏi vậy thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Nếu không có gì phát sinh thì sang năm, bố Đoàn Phi Phàm sẽ ra tù. Tuổi tác và lý lịch của ông chắc sẽ không dễ kiếm việc làm, công việc mà địa phương sắp xếp thì chắc ông ấy sẽ không chịu làm.
Tuy nhà chú cậu chắc chắn sẽ thu xếp mọi việc cho bố cậu, cùng làm ở tiệm cũng được, không làm việc, chỉ chia tiền cũng được, nhưng với tính khí của bố cậu, chắc chắn sẽ không đồng ý, dù gì thì ông ba Đoàn cũng đã nuôi con trai ông ấy mười năm.
Giang Khoát đang mờ mịt, Đoàn Phi Phàm cảm thấy mình cũng rất mịt mờ.
Chỉ là mịt mờ theo chiều hướng khác nhau.
Đoàn Phi Phàm không tìm thấy gợi ý nào ở Giang Khoát, Giang Khoát muốn làm việc thì làm việc, không muốn làm việc thì không làm việc, muốn mở tiệm thì mở tiệm, không muốn mở tiệm thì thôi, thậm chí ba ngàn rưỡi một tháng chẳng qua cũng chỉ là một lần ganh đua của cậu ấy với gia đình.
Nhưng cậu thì phải xác định được cuộc sống sau khi bố mình ra tù vào năm sau.
Cậu thậm chí còn không biết tâm sự chuyện này với ai.
“Là tòa nhà này phải không,” Giang Khoát ngẩng đầu nhìn số hiệu tòa nhà, “Tòa số 16.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn thử, “Đây là đơn nguyên 1.”
“Vào đơn nguyên 2,” Giang Khoát chỉ cửa vào một tòa nhà khác, “Kia…”
Đại Pháo đang từ cửa tòa nhà đó đi ra, phía sau còn có một phụ nữ đi theo.
“Pháo à!” Giang Khoát hét lên.
Đại Pháo nhìn thấy Giang Khoát liền sửng sốt: “Sao mày lại tới đây?”
Tiếp đó, Đại Pháo vội bước tới, mắt mũi miệng trên mặt vặn vẹo đủ kiểu, liều chết đưa mắt ra hiệu cho Giang Khoát.
“Chị gái kia kìa.” Đoàn Phi Phàm hiểu ra rất nhanh, liền nói nhỏ vào tai Giang Khoát.
“Đệt.” Giang Khoát nhìn Đại Pháo, “Chuyện gì thế này? Mới sớm tinh mơ chị kia sao lại ở nhà mày?”
“Chị ấy muốn khuyên Dương Khoa đừng mở tiệm trà sữa, nhưng Dương Khoa không nghe, cãi nhau với chị ấy rồi cả đêm không về, chị ấy tới kiếm tao, định nhờ mày giúp khuyên nó một chút.” Đại Pháo nói thật nhanh một tràng không nghỉ.
“Sao chị ấy biết nhà mày?” Giang Khoát nhanh chóng nắm được trọng điểm, với hiểu biết của mình về Đại Pháo, Đại Pháo cũng không phải là người sẽ can thiệp vào chuyện này của Dương Khoa.
“Nhà Dương Khoa thuê cũng ở tiểu khu này, mẹ nó chứ lúc đầu nó kiếm tao hỏi có nhà cho thuê không, tao đã không muốn dính vào rồi, sếp Giang lại bảo tao giúp nó một tay…” Đại Pháo nói nửa chừng thì dừng lại.
“Hồ Chấn Vũ,” Giang Khoát lùi lại hai bước, chỉ vào Đại Pháo, “Rút cuộc mày cũng nói ra sự thật.”
“Không phải, việc này tao sẽ giải thích với mày sau…” Đại Pháo tiến lên một bước.
“Cách một mét!” Giang Khoát chỉ xuống chân, “Cái đồ phản bội.”
Tuy đã sớm đoán ra Đại Pháo chắc chắn có liên hệ với sếp Giang, nhưng hiện tại đích thân xác nhận thế này, cảm giác thật sự khó chịu. Dù sao thì trong nhận thức của Giang Khoát, Đại Pháo là bạn từ nhỏ của cậu, chứ không phải bạn từ nhỏ của sếp Giang.
Đại Pháo lại nhìn Đoàn Phi Phàm: “Người anh em, cậu khuyên nó chút đi! Đằng sau còn có người đang nhìn kìa.”
“Đang nhìn kìa.” Đoàn Phi Phàm quay sang nói với Giang Khoát.
“Là Giang Khoát phải không?” Nãy giờ vẫn đứng ở lối vào tòa nhà nhìn mấy người, người phụ nữ lúc này đã bước tới.
Giang Khoát chỉnh lại tư thế, sau khi Đại Pháo tránh ra, cậu có thể nhìn thấy rõ chị gái 36 tuổi kia.
Đúng là rất đẹp, nhưng việc chăm sóc nhan sắc không được tốt lắm, có thể thấy rõ tuổi tác, ăn mặc bình thường, cũng không trang điểm.
“Vâng.” Giang Khoát đáp.
“Gần đây tôi nghe Dương Khoa nhắc đến cậu suốt,” Chị gái mỉm cười, đưa tay ra, “Tôi là Hà Chí Cảm.”
… Một cái tên rất nam nhi.
Giang Khoát hơi do dự một chút rồi đưa tay ra bắt tay người phụ nữ.
Đây là bàn tay đã từng làm việc nặng.
“Vị này…” Hà Chí Cảm lại nhìn sang Đoàn Phi Phàm và đưa tay ra, “Đổng Côn phải không?”
Chậc.
Cả ba người cùng im lặng.
… Chuyện này hơi có chút xấu hổ.
Đại Pháo vốn nhớ người cực giỏi, nhưng lúc này, sau nửa giây im lặng, ánh mắt cậu ta liên tục quét qua lại trên mặt Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm, không biết có phải đã đâm ra hoài nghi trí nhớ dài hạn của mình không.
“Chào chị.” Đoàn Phi Phàm đành phải bắt tay người phụ nữ.
“Dương Khoa cũng nhắc đến cậu với tôi, cậu với Giang Khoát là…” Nói tới đây, Hà Chí Cảm hơi do dự, không nói tiếp nữa, như thể tất cả đã quá rõ, không cần nói ra.
Ba người một lần nữa lại im lặng.
Đây không còn là xấu hổ nữa, mà là chấn động.
Xem ra cuộc điện thoại hôm đó đã tạo cảm hứng cho Dương Khoa.
Nhìn vẻ mặt của Hà Chí Cảm là có thể thấy, cái từ chưa nói ra kia tuyệt nhiên không phải là “bạn học”.
Ngay cả đồ ngốc cũng có thể đánh hơi ra được.
“Bạn học” không đáng phải dùng kiểu tỉnh lược thế này.
Đại Pháo lại càng mù tịt hơn, ánh mắt đang liên tục quét qua lại trên mặt hai người sắp phát ra tiếng đến nơi.
Chuyện gì thế này, có thể nói cho tôi biết được không?
“Đây là bạn học của tôi,” Giang Khoát nghiến răng nói, “Dương Khoa nó bịp tôi đến phát nghiện rồi phải không?”
Hà Chí Cảm sửng sốt: “Là bạn học sao? Thật xin lỗi, có lẽ tôi… hiểu lầm rồi. Đúng thế, cậu ấy nói với tôi là bạn học của cậu…”
“Nó nói là bạn trai phải không,” Giang Khoát nói, “Bịa ra một đôi kéo lên chịu tội thay, cùng nó chống lại ánh mắt thế gian, bạn gái hơn 16 tuổi thì đã sao, Giang Khoát còn có bạn trai kia kìa!”
“Tôi đệt,” Đại Pháo cuối cùng nhịn không nổi bật ra một câu cảm thán, “Tôi đệt.”
Thực ra, nếu chỉ là bị người khác hiểu lầm, thậm chí là bị Dương Khoa vu bừa đi nữa, Giang Khoát cũng chẳng để tâm cho lắm, cậu vốn chẳng quan tâm người khác nhìn cậu thế nào, nghĩ về cậu ra sao.
Nhưng vào lúc Dương Khoa đang bị đuổi ra khỏi nhà, cậu ta gán cho Giang Khoát một cậu bạn trai, chuyện này lại không thể nhịn được. Dương Khoa có thể nói với Hà Chí Cảm thế này, thì cũng sẽ nói được với chú Dương như vậy, như thế sếp Giang cũng sẽ biết.
Cậu rời nhà đi học chỉ là muốn để sếp Giang biết rằng, bản thân dù cho không biết mình muốn làm gì, nhưng cũng không chấp nhận sự sắp đặt hiện tại. Cậu không muốn để sếp Giang cảm thấy mình rời nhà đi học chưa được một học kỳ đã bắt đầu yêu đương.
“Đồ chó chết,” Giang Khoát lấy điện thoại ra, cúi tìm trong danh bạ, “Hôm nay tao phải cho mày biết tay tao mới được!”
“Giang Khoát, Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm túm lấy tay cậu, “Trước tiên đừng kích động, hỏi cho rõ rồi tính tiếp.”
“Ngài bình tĩnh thật đấy nhỉ?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Đúng là bình tĩnh thật,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng nói khẽ, “Người cậu ta nói tới không phải là tôi.”
Giang Khoát sững người nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Là Đổng Côn mà.” Đoàn Phi Phàm nghiêm túc nói.
… Cái ông chú cậu.
Giang Khoát đột nhiên thấy hơi buồn cười.
[HẾT CHƯƠNG 37]
- -----oOo------