“Em thông báo để anh biết là anh không sao cả,” Giang Liễu Liễu nói, “Đồ của anh, em không có lấy không đâu đấy.”
“Cảm động ghê.” Giang Khoát nói.
“Vài ngày nữa là em rời nhà rồi, có việc gì, em sẽ không nắm được tình hình,” Giang Liễu Liễu nói, “Anh có chuyện gì thì tự gánh đi nhé.”
“Anh mà có chuyện gì chứ!” Giang Khoát nói, “Em đi đâu? Trời lạnh thế này.”
“Đi tìm nơi nào ấm áp.” Giang Liễu Liễu nói, “Thuê một căn phòng trốn một thời gian, em còn một đống việc chưa làm mà.”
“Được rồi, chú ý an toàn.” Giang Khoát nói.
“Giáng sinh hoặc Tết ta, em sẽ qua kiếm anh nha.” Giang Liễu Liễu nói, “Anh nhớ nhà không?”
“Không nhớ,” Giang Khoát nói, “Đừng qua kiếm anh.”
“Anh lại làm thêm à?” Giang Liễu Liễu hỏi.
“Anh không làm thêm cũng chẳng cần em gái ở bên cạnh.” Giang Khoát thở dài.
“Vậy ai ở bên cạnh anh?” Giang Liễu Liễu hỏi, “Thôi bỏ đi, tùy anh thôi, cứ lo anh lần đầu xa nhà lâu như vậy, xem ra kỳ thực anh vẫn ổn nhỉ.”
“Cực kỳ ổn luôn.” Giang Khoát nói.
“Vậy em cúp máy đây, chúc mừng năm mới.” Giang Liễu Liễu nói.
Điều này có nghĩa là dự định trong năm nay sẽ không liên lạc lại với cậu nữa, Giang Khoát cười: “Ở ẩn vui vẻ.”
“Em cậu lại đi chơi à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ, một năm thời gian ở nhà của nó cộng lại chưa tới hai tháng, lần này coi như là khá lâu rồi đó,” Giang Khoát ngẫm nghĩ rồi nhìn cậu, “Lưu Bàn (Lưu mập) tên thật là gì?”
“… Lưu Cẩn.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.
“Ồ.” Giang Khoát gật gù.
Hai chữ.
Những người ăn cơm hôm đó với Giang Liễu Liễu, đúng là chỉ có Đoàn Phi Phàm là tên có ba chữ.
Chiếc xe vừa chạy qua từ phía sau vọt lên, lúc lao qua xe hai người thì bấm một hồi còi, Giang Khoát cũng bấm một tiếng.
“Nhìn kiểu này là bay khá cao đấy…” Đoàn Phi Phàm nhìn đường chạy của chiếc xe.
“Họ chạy tốc độ cao,” Giang Khoát nói, “Tôi không quen kiểu đường này, lát nữa tôi có thể chạy nhanh một chút để bay cho…”
“Không,” Đoàn Phi Phàm vội xua xua tay, “Cứ chầm chậm thôi.”
“Được.” Giang Khoát cười nói.
Chiếc xe đi một vòng rồi quay về điểm ban đầu, Bôn Bôn đã nhận ra được chiếc xe này, phi tới chân không chạm đất, chạy xoay vòng vòng quanh chiếc xe.
“Vị trí này chụp khá thích hợp,” Đổng Côn đứng trước chiếc máy quay đã dựng giá xong xuôi, “Vừa rồi thử chụp cái xe kia, hiệu ứng chụp liên tục hơi bị được.”
“Để tôi xem.” Giang Khoát nhảy xuống xe, ghé lại xem chiếc máy quay.
“Phi Phàm thử chút đi, chạy mấy vòng coi,” Đinh Triết nói, “Một lát là chụp được rồi, hiện tại nắng đang đẹp, muộn hơn thì lạnh quá.”
“Ai chụp cho tao đây?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tao đi.” Đinh Triết nói, “Không thì ai?”
“Mày biết dùng không đó?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Sao hả, giờ tao không xứng với mày nữa hả?” Đinh Triết nói.
“Lần trước mày làm hỏng cái máy quay của bố mày phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cái này mày yên tâm, cái này là máy tự động hoàn toàn,” Đinh Triết nói, “Nhiều Tiền, cậu thấy mấy bức này chụp thế nào?”
“Rất được,” Giang Khoát làm chứng cho Đinh Triết, rồi nhìn Đoàn Phi Phàm, “Thực sự rất được.”
“Tốt.” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu cùng tôi lái một vòng trước đi.”
“Cậu có bằng đấy chứ?” Giang Khoát đột nhiên nghĩ tới vấn đề quan trọng này.
“Này,” Tôn Quý vừa trêu Bôn Bôn vừa nói, “Chuyện này cậu không biết đấy thôi, cậu nên kiếm một con xe tải lớn tới đây bảo cậu ta lái thử, đảm bảo không ai trâu bò bằng cậu ta.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm đi đến bên chiếc xe, lúc đi ngang qua cậu liền búng tay một cái: “Đi, cho cậu xem xe tải chạy như thế nào.”
“Cậu thi lấy bằng lái xe tải hả?” Giang Khoát đi theo sau cậu.
“Ừ~ hứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Loại mà cậu muốn thi cũng không thi được.”
“Nói nghe tức cười.” Giang Khoát xem thường.
“Đủ hai mươi tuổi mới được thi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát sững người, chuyện này cậu thực sự không biết: “Vậy năm sau tôi đi thi.”
“Cậu thi cái đó làm gì?” Đoàn Phi Phàm lên xe.
“Vậy cậu thi cái đó làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Vì tôi cần phải lái xe tải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đủ các loại xe tải chở hàng ở chợ, Ngưu Tam Đao không phải lần nào cũng bảo người ta giao hàng đến, có lúc cũng phải tự mình chở.”
“Hay là cậu…” Giang Khoát đeo dây an toàn vào, đột nhiên thấy rất hứng thú, “Cậu kiếm một con xe tải chở tôi lượn một vòng đi.”
Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn cậu.
“Sao hả?” Giang Khoát cũng nhìn lại.
“Được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Không ngờ cũng có người mong đợi được ngồi ghế phó lái xe tải đấy, lần trước không chịu ngồi con xe lôi ba bánh của căng tin là do chê chỗ ngồi xe người ta không đủ lớn hả?”
“Cút xéo.” Giang Khoát bật cười.
“Chiều lòng cậu, hai ngày nữa tôi sẽ kiếm xe.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bật chiếc máy quay thể thao, hướng về phía Đoàn Phi Phàm: “Bây giờ, Đoàn Anh Tuấn sẽ lái xe.”
“Đợi tôi đeo kính đen đã.” Đoàn Phi Phàm lần tìm trong túi lấy ra một đôi kính đen đeo lên, rồi quay sang nhìn máy quay.
“Rất hợp.” Giang Khoát nói, “Hơi giống lưu manh.”
“Biết nói chuyện ghê.” Đoàn Phi Phàm khởi động và cho xe chạy.
“Nhưng lái xe thật chắc tay,” Giang Khoát nói, “Vận tốc ổn định ở năm mươi cây số, không hề lên xuống.”
Đoàn Phi Phàm lái xe rất thành thục, sau khi chạy một vòng nắm rõ địa hình, cậu tăng tốc một chút rồi lại đánh một vòng nữa.
Lúc đi qua điểm xuất phát, Lưu Bàn giơ tay vẫy vẫy hai người.
Đoàn Phi Phàm cho xe chạy ghé sát lại.
“Lau cửa kính đi,” Đinh Triết nói, “Có bụi, lau sạch bụi rồi góc độ này không bị lóe sáng, vừa hợp chụp được cả người trong xe.”
“Lát nữa chụp trước mấy bức có tôi,” Giang Khoát nói, “Sau đó chụp mình cậu ấy.”
“Được.” Đinh Triết giơ dấu OK.
Giang Khoát giơ máy quay về phía mấy người bên ngoài: “Biệt đội chơi ké vất vả quá, lát nữa phải ăn một bữa ngon ngon một chút… Lại còn Bôn Bôn nữa, nãy giờ cứ chạy suốt, xem ra đã chạy tụt cả ký rồi…”
Đoàn Phi Phàm lại chạy mấy vòng nữa, sau khi đã hoàn toàn quen thuộc địa hình, Giang Khoát liền xuống xe.
“Còn dặn dò gì nữa không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Kiểu như lúc ôm cua thì giảm ga đạp thắng giảm tốc blablabla gì đó.”
“Có thể bắt đầu tỏ vẻ đẹp trai rồi.” Giang Khoát nói.
Trình độ chụp ảnh của Đinh Triết khá được, nghe nói bình thường vẫn chụp cho phòng tuyên truyền của trường, tuy chỉ là chụp đầu người trong đủ các kiểu hoạt động.
Giang Khoát dắt Bôn Bôn tới đứng bên cạnh Đinh Triết, lúc nhìn thấy chiếc xe rẽ ra từ bên kia đường, ánh mắt cậu lập tức chuyển sang màn hình máy quay, quan sát chiếc xe lướt qua trước ống kính.
Có thể thấy nơi ghế lái là Đoàn Phi Phàm.
Không, là Đoàn Anh Tuấn.
Cái tên này có lẽ là cái tên duy nhất trong nhóm “Hình mẫu” phù hợp với thực tế.
Đinh Uy Vũ không uy vũ, Đổng Phóng Khoáng không phóng khoáng, Lưu Mình Dây không mình dây, Tôn Tráng Sĩ không phải tráng sĩ.
Ngay cả Giang Nhiều Tiền cũng không nhiều tiền.
Nhưng Đoàn Anh Tuấn thì đúng là anh tuấn thật.
Đoàn Phi Phàm bình thường không đeo kính đen, mỗi lần ánh mặt trời chiếu vào mặt, cậu ấy chỉ nheo mắt lại, lúc này cũng vì lái xe nên mới đeo.
Đáng ra bình thường cũng phải đeo chứ, chôn vùi mất ít nhất là một nửa cơ hội cho thấy vẻ đẹp trai rồi.
“Bức này đẹp.” Giang Khoát xem lại những bức Đinh Triết đã chụp, có một bức hơi mang chút bóng mờ, nhìn rất đẹp.
“Bức này xử lý thêm một chút, làm nổi rõ hiệu ứng chuyển động nữa sẽ rất được.” Đinh Triết nói.
“Cậu biết làm không?” Giang Khoát hỏi.
“Không biết.” Đinh Triết trả lời tỉnh bơ.
“Ai biết làm?”
“Không biết.” Đinh Triết vẫn tỉnh bơ như cũ.
“Chụp xong gửi hết cho tôi nhé.” Giang Khoát nói.
“Cậu biết làm?” Đinh Triết hỏi.
“Không biết.” Giang Khoát nói.
“… Được thôi.” Đinh Triết gật đầu.
Giang Liễu Liễu chắc chắn biết làm, máy ảnh là một trong những vật dụng tùy thân của con bé. Tuy cả nhà chẳng có ai từng thấy tác phẩm của Giang Liễu Liễu, nhưng dù sao thì đó cũng là một trong những cách kiếm tiền của con bé, vậy nên chắc chắn là không tệ.
Mà có khi nhìn thấy tác phẩm rồi cũng nên, chỉ là không ai biết lúc làm những việc thế này, con bé đã dùng tên gì.
Nhưng nếu đem ảnh Đoàn Phi Phàm gửi cho Giang Liễu Liễu, Giang Khoát vẫn hơi có chút cảm giác khó tả.
Tuy người trong tin đồn là Đổng Côn, nhưng Giang Liễu Liễu cho rằng nếu như đây không phải là tin đồn, thì người đó phải là Đoàn Phi Phàm.
Bây giờ tự mình quay ra gửi đống hình Đoàn Phi Phàm cho con bé thì có khác gì xác nhận suy đoán của con bé đâu.
Chậc.
Đinh Triết vẫn đang chụp, lúc này Đoàn Phi Phàm không chạy vòng tròn nữa, tới cuối đường, cậu ấy liền vòng ra phía ngoài rồi chạy tiến vào trở lại.
Đoàn Phi Phàm chạy ngang qua trước mặt bọn họ hết lần này đến lần khác, Đinh Triết rất mẫn cán đưa ra các yêu cầu lặp đi lặp lại, nhìn bọn tao này, đừng nhìn bọn tao, đeo kính vào, đừng đeo kính, cười đi, đừng cười, chỉ vào bọn tao đi…
Giang Khoát liên tục một tay giơ chiếc máy quay thể thao, tay kia giơ điện thoại.
“Chạy thêm lần nữa, lúc ngang qua đây chạy chậm lại một chút rồi đá lông nheo với tao!” Đinh Triết hét.
“Cút! Tao chạy thêm lần nữa qua cho mày một trận.” Đoàn Phi Phàm dừng xe, “Có trả tiền cũng chẳng người mẫu nào chịu chụp quần quật như tao thế này.”
“Cái đó chưa chắc, đưa tao tiền tao chụp khỏa thân cũng được.” Đinh Triết nói.
“Vậy cậu ra lái một vòng để chụp đi,” Giang Khoát nói, “Tôi có tiền.”
Cả đám cười ồ lên.
“Giờ cậu xuống cấp rồi, biết không hả,” Đinh Triết nói, “Cậu bây giờ là tiểu thiếu gia số nhọ ba ngàn rưởi một tháng.”
Đoàn Phi Phàm xuống xe.
Chiếc máy quay thể thao của Giang Khoát chuyển chế độ chụp liên tục, từ lúc Đoàn Phi Phàm tắt máy, bỏ kính, mở cửa xe, xuống xe, đóng cửa xe rồi đi vòng qua đầu xe bước tới, tất cả đều tạch tạch tạch chụp lại hết.
“Mệt xỉu luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Xe đắt tiền vậy mà ngồi cũng chẳng thoải mái cho lắm.”
“Lái lâu còn đau cả mông.” Giang Khoát nói.
“Chụp đủ rồi phải không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chụp bằng chừng này, bố tôi xem tới sang năm, ra khỏi đó rồi vẫn chưa xem hết.”
“Chọn mấy bức đẹp thôi.” Giang Khoát nói.
Đinh Triết đưa máy ảnh cho bọn Đổng Côn rồi chạy một mạch ra chỗ cái xe, định lái cho đã cơn nghiện.
“Mày để Giang Khoát chở mấy vòng rồi hẵng tự lái!” Đoàn Phi Phàm chỉ Đinh Triết.
“Cứ lái luôn đi,” Giang Khoát nói, “Trước tiên đi chậm một chút cho quen, con đường này cũng không khó mấy.”
“Được luôn!” Đinh Triết hét, “Côn ới, bọn mày chụp cho tao nhá!”
Bôn Bôn cứ liên tục giằng sợi xích muốn chạy loạn lên, Giang Khoát hồi nãy sợ nó lao vào xe tìm Đoàn Phi Phàm, cứ túm chặt dây không dám lỏng tay, lúc này mới buông ra. Con chó lập tức lao ra bãi cỏ như một cơn gió.
Lăn mấy vòng xong lại ngóc đầu lên nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Đi dạo chút đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Xem có chỗ nào ăn picnic được không.”
“Mang đồ ăn hả?” Giang Khoát cùng cậu chạy về phía Bôn Bôn.
“Chắc chắn là mang,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đến đây chỉ để ăn uống vui chơi mà, cái thùng sau xe Đinh Triết chắc chắn toàn đồ ăn.”
“Vậy cần chung chi không?” Giang Khoát hỏi.
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cậu bây giờ học nhanh đến vậy sao? Không cần chung chi, mấy người bọn tôi nhìn chung là thay phiên nhau trả tiền, không phân chia quá rõ ràng.”
Ngoại trừ mấy con đường được cải tạo thành đường đua, khu sân golf chưa hoàn thiện này vẫn có một khu vực rất lớn là rừng cây và sườn dốc cỏ, nhưng do không được bảo dưỡng, sườn dốc đã đầy cỏ dại mọc um tùm.
Ở một chỗ gần sông, hai người tìm được một trảng đất cỏ mọc khá thấp, chỉ cần đạp cỏ xuống, trải miếng thảm đè lên là có thể tận hưởng cuộc đời rồi.
“Tôi hưởng thụ trước một tí.” Giang Khoát nằm xuống bãi cỏ.
“Thế nào?” Đoàn Phi Phàm cúi đầu nhìn cậu.
“Dễ chịu, cỏ dày lắm.”
Đoàn Phi Phàm cũng nằm xuống bên cạnh cậu, còn vươn vai duỗi lưng đầy thoải mái.
“Khi nào cậu lại đi thăm bố cậu?” Giang Khoát hỏi.
“Ngày 20.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy vẫn kịp,” Giang Khoát nói, “Tôi sẽ nhờ Giang Liễu Liễu xử lý ảnh một chút, chọn mấy bức đẹp mang đi trước, mỗi lần mang vài bức.”
“Còn cần phải nhờ Giang Liễu Liễu làm sao?” Đoàn Phi Phàm ngạc nhiên, “Không phải hơi long trọng quá sao?”
“Nó chuyên nghiệp mà,” Giang Khoát nghiêng đầu qua nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu không lo trạng thái tâm lý của bố cậu sao, làm ảnh đẹp một chút, ông ấy xem cũng vui mà, làm ẩu quá ông ấy lại cảm thấy cậu lừa ông ấy.”
“… Tôi vốn dĩ định tự mình làm đấy.” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu nhờ Giang Liễu Liễu làm…”
“Lấy cái gì làm?” Giang Khoát nói, “Phần mềm MeituPic hả?”
“Sao hả, coi thường MeituPic phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cứ coi như dùng MeituPic đi, mắt thẩm mỹ của Giang Liễu Liễu cũng tốt hơn tụi mình mà.” Giang Khoát nói.
“Được thôi.” Đoàn Phi Phàm không thắc mắc nữa.
“Mấy lời con bé nói, cậu đừng để tâm,” Giang Khoát nói, “Nó nói chuyện kiểu vậy đó, thẳng thắn hơn tôi.”
“Nói gì?” Đoàn Phi Phàm đáp rất bình thản.
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Chuyện này xấu hổ lắm.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Cậu lại còn giả bộ.”Giang Khoát
nói.
“Tôi không để tâm đâu.” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Tôi để tâm chuyện này làm gì?”
Hai người nằm phơi nắng một lúc thì Tôn Quý từ đằng xa hét gọi về phía họ.
“Tới ngay!” Đoàn Phi Phàm hét đáp lại.
Giang Khoát đang chống tay ngồi dậy, tiếng hét này làm cậu giật mình ngã nhoài xuống đất.
“A!” Cậu đấm xuống đất một cú, “Không hét lên thì không nói chuyện được hay sao hả?”
Đoàn Phi Phàm vừa vẫy tay với bên kia vừa thì thào như nói thầm: “Tới… ngay…”
“Đệt.” Giang Khoát chống đất cười một lúc lâu mới đứng dậy.
“Cậu đơn giản là dễ giật mình, hay là có bệnh gì đó vậy?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái kiểu cứ hét là giật nảy lên này.”
“Coi như là dễ giật mình đi,” Giang Khoát phủi cỏ trên người, “Hồi tiểu học tôi đã thế này rồi, bị người ta đẩy vào phòng kho, có người trốn trong đó hét lên với tôi một tiếng, tôi liền nhảy luôn lên cửa sổ.”
“… Không đánh tên đó sao?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Sợ rụng cả gan rồi, lấy gì mà đánh nữa.” Giang Khoát nói.
“Gan rụng rồi thì cậu đừng lấy gan ra đánh,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu rút giày đánh là được!”
Giang Khoát cười phì: “Học đâu ra cái kiểu rút giày đánh vậy.”
“Thím tôi dạy đó.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đoàn Lăng vận dụng kỹ năng này cực điêu luyện, hậu sinh khả úy còn giỏi vượt cả thím tôi, trình độ của tôi vẫn còn kém chút.”
Giang Khoát cười rồi lại thấy hơi muốn thở dài, đừng nói tới chuyện bố đang ngồi tù, chỉ mỗi chuyện bố mẹ ly hôn đã đủ bị người khác bắt nạt rồi.
Cả đám mang thảm picnic tới trải ở chỗ hai người vừa tìm thấy.
Còn xách tới hai túi lớn đồ ăn thức uống, bánh kẹo, đồ ăn vặt, đồ uống đều đủ cả.
Đoàn Phi Phàm mở lon thức ăn cho Bôn Bôn.
Tôn Quý còn mang tới một cái loa nhỏ, để bên cạnh rồi mở nhạc.
Giang Khoát lại lấy máy ra quay một vòng như thường lệ.
Có lẽ sắp tới, trừ Tết tây, bọn họ sẽ chẳng có dịp nào đi chơi xa như thế này nữa.
Tháng sau là phải thi cuối kỳ, cả một đống thứ phải cày phải bừa, mấy môn bắt buộc lại còn dễ làm sai, kiểu mấy môn chưa quen như Lịch sử thiết kế cảnh quan, Thực vật học, Hình học họa hình… vẫn chưa nghe giảng kỹ, có lẽ ngay cả đoán mò cũng không đoán được.
Những người trong phòng, trừ người ngay cả những lúc như thế này cũng đang chịu khó học hành như Đường Lực, thì Lý Tử Nhuệ từ sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh cũng mới bắt đầu học. Giữa với cuối tháng Mười một là có hai môn phải thi, tiếp đó là thi cuối kỳ, mấy ngày nghỉ Tết tây vẫn còn áp sát thi cuối kỳ.
Giang Khoát đành phải nâng cao tinh thần học tập theo mọi người, kiểu gì cũng phải thi cho qua.
“Hôm nay ăn xong học bài chút đi,” Đoàn Phi Phàm thì lại lúc nào cũng bình thường vừa phải, “Tìm cảm giác chút.”
“Cảm giác gì?” Giang Khoát hỏi.
“Cảm giác ôn tập.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
Trên đường ra căng tin thì có điện thoại của Đại Pháo: “Sếp Giang bảo Phòng dự án mang tới một kiện hàng, là đồ ăn, tao sắp tới ký túc bọn mày rồi, mày ở đó không?”
“Đồ ăn gì mà ông ấy phải gửi?” Giang Khoát không thể hiểu nổi.
“Là đồ của tiệm mà mày rất thích ấy, là bánh dứa.”
Đúng là Giang Khoát cực thích ăn bánh dứa của một tiệm bánh ngọt tư nhân trong tiểu khu nhà cậu, trừ bánh dứa tiệm này, cậu không có hứng thú với các loại bánh dứa khác.
Nhưng cất công cho người gửi tới thế này…
“Thế này có phải là hơi cưng chiều quá rồi không?” Giang Khoát nói.
“Mày đi mà nói với bố mày ấy, nghiện mười mấy năm rồi, lần này tự nhiên mày lại chê,” Đại Pháo nói, “Mau ra nhận đi!”
“Sếp Giang gửi cho tôi một hộp bánh dứa,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi về ký túc lấy, cậu lấy cơm trước giúp tôi.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Giang Khoát về đến ký túc, Đại Pháo đưa cho cậu một cái hộp to: “Bánh mới đấy, làm sáng sớm nay.”
“Mày lấy một ít chưa?” Giang Khoát nói.
“Tao không thích mấy thứ này.” Đại Pháo tỏ vẻ khá chán ghét.
“Được.” Giang Khoát gật đầu, “Muốn lên căng tin ăn gì không?”
“Khỏi, ngài hạ phàm cũng thú vị phết nhỉ,” Đại Pháo nói, “Tối nay tao có hẹn đi ăn với người ta rồi.”
Cất bánh dứa xong, Giang Khoát chuẩn bị đi ăn cơm.
Vừa ra khỏi ký túc thì có người chặn lại, hóa ra là Đoàn Lăng.
“Đoàn Lăng?” Giang Khoát sửng sốt, “Sao chị lại chạy tới đây?”
“Nhanh lên,” Đoàn Lăng đưa cậu một chiếc điện thoại, còn kèm theo một cục sạc, “Đưa cái này cho Phi Phàm, chị vội đi làm không kịp đưa.”
“Điện thoại?” Giang Khoát nhìn lại, là một cái điện thoại còn khá mới.
“Điện thoại nó hỏng rồi,” Đoàn Lăng quay đi vừa chạy vừa nói, “Đưa nó dùng tạm đi!”
“Dạ!” Giang Khoát đáp, đoạn lấy điện thoại của mình ra gọi cho Đoàn Phi Phàm.
Ngoài vùng phủ sóng.
Nửa tháng trước, hôm bọn họ đi chụp ảnh, Đổng Côn nói gọi cho Đoàn Phi Phàm không được, không lẽ là hỏng từ khi đó tới giờ?
Vậy mà vẫn không đổi điện thoại?
Đoàn Phi Phàm chắc hẳn không đến nỗi không thay nổi cái điện thoại, dù sao thì cậu ấy làm thêm cũng chỉ vào kỳ nghỉ, kiểu như Mã Tiếu chỉ mong làm thêm 24/24, tiếc tiền không đổi điện thoại thì nghe còn có lý.
Ra đến căng tin, Giang Khoát cầm điện thoại đặt trước mặt Đoàn Phi Phàm: “Đoàn Lăng vừa mang tới cho cậu.”
“Nhiệt tình thật.” Đoàn Phi Phàm vui vẻ nhận chiếc điện thoại.
“Điện thoại cậu hỏng rồi à?” Giang Khoát ngồi xuống, Đoàn Phi Phàm đã lấy khay cơm cho cậu, đều là những món bình thường cậu khá thích ăn.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Sao hả?”
“Không mua cái mới à?” Giang Khoát hỏi.
“Gần đây tôi muốn tiết kiệm tiền,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tạm thời không mua.”
“Tiết kiệm tiền làm gì?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Cũng không có việc gì cụ thể,” Đoàn Phi Phàm vừa ăn vừa nói, “Chỉ là muốn bắt đầu tiết kiệm chút tiền.”
Giang Khoát im lặng một lúc rồi cầm đũa lên, hạ giọng hỏi: “Là vì bố cậu sang năm sẽ ra phải không?”
“Thông minh thế này nhiều lúc không tốt lắm đâu.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn cậu, vừa cười vừa nói.
“Tiết kiệm được bao nhiêu rồi?” Giang Khoát hỏi.
“Trước đây đã tiết kiệm được ba mươi ngàn tệ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mỗi lần tôi giúp chú nhận đơn hàng, chú đều chia cho tôi ít tiền, tôi định tiết kiệm đủ năm chục ngàn.”
“Cậu đúng là biết tiết kiệm thật.” Giang Khoát thầm tính chi tiêu thường ngày và thu nhập từ làm thêm của Đoàn Phi Phàm, “Định cho bố cậu hả?”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Tôi thấy tình trạng ông ấy thế này, có lẽ sẽ không chịu đến làm ở những vị trí kiểu tái tuyển dụng do cộng đồng sắp xếp, dù sao thì cả vùng này đều biết ông ấy.”
“Vậy ông ấy định làm gì?” Giang Khoát hỏi.
“Cậu có ý gì không?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Để tôi nghĩ.” Giang Khoát nói, “Để tôi nghĩ, đây không phải kiểu Dương Khoa đòi bán trà sữa…”
Điện thoại trong túi kêu một tiếng.
Giang Khoát lấy ra nhìn, là tin nhắn của Dương Khoa.
Đây thật sự không biết là định luật gì, con mẹ nó vừa nhắc sau lưng Dương Khoa một cái là con mẹ nó Dương Khoa liền xuất hiện.
[Yangkekekeke] Giang Khoát, xin lỗi mày
Giang Khoát đáp lại thành tiếng: “Cút mợ mày đi.”
“Đây không phải chuyện Dương Khoa đòi bán trà sữa,” Giang Khoát tiếp tục hạ giọng nói với Đoàn Phi Phàm, “Chuyện này của bố cậu phải tính toán thật cẩn thận.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.
Nói là định ôn tập một chút, nhưng lúc lên lớp, Giang Khoát vẫn cứ vọc điện thoại suốt.
Ngày kia Đoàn Phi Phàm sẽ đi thăm bố, lúc này, Giang Liễu Liễu đã gửi cho Giang Khoát loạt ảnh chọn lọc đầu tiên đã xử lý xong.
Có mấy tấm kiểu chụp liên tục mà cậu đã chụp, còn có bức mà Đinh Triết lúc đầu chụp cảnh xe chạy có hiệu ứng chuyển động mờ nhòe, thêm vài bức nhìn thẳng vào ống kính, trong đó có một bức hai người đang cười ngốc trong xe.
[ll] Mấy bức này lấy in ra trước đi
[jk921] Cảm ơn, muốn gì thì nói với anh
[ll] Chỗ mô hình trong thư phòng của anh, em về chọn mấy cái nha
[jk921]?
[ll] Sau này còn nhiều ảnh như vậy, sửa xong tốn công sức lắm đó
[jk921] Em đừng có lừa anh, cái mặt Đoàn Phi Phàm thế kia mà còn phải sửa sao? Tốn công sức cái mông ấy
Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, ừm, đúng là không cần sửa.
[ll] Sửa toàn bộ bức ảnh, ai nói sửa mặt?
[ll] Anh hơi bị không bình thường đấy nhé
[jk921] Anh thấy em mới là không bình thường ấy
[ll] Em thì chính xác là không bình thường rồi
[ll] Em biết anh gần 20 năm mà cũng chưa thấy anh thế này bao giờ đấy
“Gửi ảnh tới rồi à?” Đoàn Phi Phàm ghé lại gần khẽ hỏi.
Về lý trí, Giang Khoát biết Đoàn Phi Phàm không nhìn vào màn hình, mà có nhìn cũng chẳng sao, nhưng theo phản xạ, cậu vẫn ụp vội màn hình điện thoại xuống bàn.
Cộp!
Tiếng động này hơi lớn, tự Giang Khoát cũng giật nảy mình, cảm giác hết cả hồn.
“Bạn ở dãy cuối cùng kia!” Giảng viên trên kia chỉ về phía cậu, “Nghịch điện thoại cả nửa giờ rồi đấy! Các bạn đã học Đại học rồi, tôi vốn cũng chẳng muốn giờ lên lớp lại phải quản lý các bạn kiểu này! Bạn cũng quá là không coi ai ra gì rồi đấy!”
[HẾT CHƯƠNG 39]
- -----oOo------