“Tôi tưởng cậu đi rồi.” Đoàn Phi Phàm kéo vạt chiếc áo, buộc dây đai lại.
“Tôi chỉ thử xem cửa có khóa hai chiều được không.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Nguyên cả vùng này, trừ khách sạn ra thì toàn là núi non hoang vu,” Giang Khoát vặn mở chai nước, uống một ngụm, “Cậu không sợ sao?”
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi nói: “Sợ cái gì? Ma ấy hả?”
“…Sợ người đó!” Giang Khoát hơi bị cạn lời, “Mấy người kỳ cục không hiểu ở đâu ra, rồi còn có mấy con thú hoang nhỏ chạy vào nữa.”
“Tôi thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện này.” Đoàn Phi Phàm tự cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình hơi có chút buồn cười.
“Đi thôi.” Giang Khoát mở cửa bước ra.
Có lẽ do quãng đường ra sân sau khá ngắn nên Giang Khoát không buộc dây đai áo, cứ thế khoác áo choàng tắm mà đi như một vị đại hiệp khoác áo bào.
Đoàn Phi Phàm đi theo sau, cảm thấy không biết mình buộc dây đai thế này có hơi nghiêm chỉnh quá không, vậy nên cậu bèn cởi dây đai ra.
Mấy người kia đều đã xuống hồ, với tốc độ này, Đoàn Phi Phàm nghi ngờ bọn họ không biết có phải mặc nguyên quần áo mà xuống hồ không.
“Hai cậu đi sàn catwalk đấy hả!” Đổng Côn ngồi dựa bên bờ hồ, nhìn thấy hai người liền hét toáng lên, “Làm màu cái gì vậy!”
“Chào mừng mọi người đến với buổi trình diễn thời trang đồ bơi tại biệt thự số 3 khu sơn trang suối nước nóng,” Đinh Triết giơ điện thoại vừa bình luận vừa quay, “Màn trình diễn lúc này là những mẫu quần bơi sexy thích hợp nhất cho tắm suối nước nóng mùa này…”
Cửa dẫn ra sân sau vẫn chưa đóng, lúc hai người đi đến cửa, một cơn gió bấc ào tới, hất tung vạt áo choàng tắm khoác trên người Giang đại hiệp.
Trên cơ thể cậu ấy chỉ có độc một chiếc quần bơi, vì vậy hình xăm dây khóa kéo và cái dấu chấm câu màu đỏ hiện lên nổi bật khác thường.
“Được lắm.” Lưu Bàn hét lên.
Mọi người cùng vỗ tay.
“Theo tôi nhé.” Giang Khoát nghiêng đầu nói.
“Cái gì?” Đoàn Phi Phàm không hiểu, sự chú ý của cậu vẫn nằm ở cái hình dây kéo kia.
“Tôi tới đây!” Giang Khoát đột nhiên hét lên rồi chạy về phía bên kia vườn sau.
Tiếp đó, ngược chiều gió bấc, từ vị trí còn cách hồ ít nhất phải một mét, Giang Khoát nhảy bật lên, giữa không trung, cậu ấy ôm lấy hai chân, lao xuống hồ như một quả đạn pháo.
Mấy người trong hồ, ngoại trừ cậu bạn từ nhỏ Đại Pháo dựa vào hiểu biết mười mấy năm qua mà dự đoán trước được hành động của Giang Khoát nên kịp thời trèo ra, còn những người kia đều bị nước văng đầy mặt.
Một tràng gầm rú vang lên.
Khỏi phải nói cũng thấy hành động của Giang Khoát thật sự thần kinh, nhưng tư thế chạy bao gồm cả lúc nhảy bật lên của cậu ấy cực kỳ đẹp, mặc dù cậu ấy ôm chân nhảy xuống như vậy rút cuộc cũng chỉ để làm nước bắn tung tóe thì cũng vẫn rất đẹp.
Hơn nữa, động tác ôm chân này, nếu là người khác làm thì trông cũng chẳng khác gì ngồi trên bồn xí xổm.
Đoàn Phi Phàm không có khả năng này, mấy người bọn cậu đều như vịt cạn, vô cùng lễ phép đối với nước, chỉ cần không bị người ta đẩy sau lưng thì đều tới bên bờ hồ rồi trượt xuống nước – như vậy mới là các bước thông thường.
Đoàn Phi Phàm bước tới, nhặt chiếc áo choàng tắm của Giang Khoát đem ra để lên chiếc ghế bên bờ hồ xong, sau đó liền xuống hồ.
Mấy người kia vẫn ở trong hồ la hét mày chen tao, Đoàn Phi Phàm đạp Đổng Côn mấy cái cho tránh sang một bên, sau đó mới ngồi xuống.
Giữa một vùng huyên náo, Giang Khoát vừa cười vừa rẽ nước, ào ào đi tới ngồi bên cạnh Đoàn Phi Phàm.
“Nhiệt độ nước được đấy chứ.” Đại Pháo cũng xuống hồ trở lại.
“Dễ chịu quá.” Lưu Bàn lim dim đôi mắt.
Hồ nước nóng này trông khá nguyên sơ, do những tảng đá lớn xếp chồng lên tạo thành, bề mặt nơi mông đặt lên, chân dẫm xuống, tất cả đều là mặt đá gồ ghề, cảm giác rất dễ chịu.
“Cơm trưa ăn tại đây hả?” Đinh Triết hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát ngửa đầu tựa vào phiến đá phía sau, hai tay dang rộng gác sang hai bên, “Tôi bảo họ chuẩn bị lẩu hải sản, lát nữa ngâm xong ăn xong thì nghỉ một chút, chiều đi loanh quanh chỗ khác.”
“Còn trò gì khác để chơi không?” Đổng Côn hỏi.
“Hỏi Pháo ca ấy,” Giang Khoát nói, “Cậu ta đến đây nhiều hơn hẳn tôi.”
“Spa, massage chân, sauna, karaoke, quán bar, bi-a,” Đại Pháo nhắm mắt liệt kê, “Hồ bơi trong nhà, sân chơi bóng rổ, sân leo núi giả, phòng chơi mạt chược… Không sợ lạnh thì còn có thể đi câu cá ở con suối đằng kia…”
“Được đó,” Tôn Quý nghe xong cực kỳ mãn nguyện, “Đủ đã cơn ghiền.”
“Đi massage chân đi,” Lưu Bàn nói, “Hoặc là đi spa, thư giãn tấm thân mệt mỏi của chúng ta một chút.”
“Mày thì mệt mỏi cái quần gì?” Đinh Triết nói.
“Ngồi xe cả một chặng đường tới đây, chẳng phải tàu xe mệt mỏi hay sao?” Lưu Bàn nói.
“Cả đường mày ngủ trên người Đổng Côn tới tận đây, mày mệt mỏi cái mông ấy!” Đinh Triết hét.
“Vậy thì Đổng Côn mệt.” Lưu Bàn nói.
Giang Khoát nghiêng đầu về phía Đoàn Phi Phàm: “Cậu có trò gì muốn chơi không?”
“Không biết, tôi sao cũng được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bơi cũng ổn đó.”
“Lên đến đây mà đi bơi, sao cậu không nói đi đánh bóng rổ luôn đi.” Giang Khoát nói.
“Bóng rổ không được, không đủ người.” Đoàn Phi Phàm nghiêm túc trịnh trọng nói.
“Đệt,” Giang Khoát nghe mà cười, “Hay là trước tiên cứ đi spa, sau đó karaoke hoặc các cậu muốn đánh bài đánh mạt chược đều được, buổi tối đi ăn một bữa, xong việc còn có thể đi bar.”
“Được đó!” Lưu Bàn lập tức chỉ Giang Khoát, “Nghe theo cậu đi.”
“Muốn gì thì chơi đó đi,” Giang Khoát nói, “Hai ba ngày cơ mà, đủ để chơi hết một lượt luôn.”
Đoàn Phi Phàm không có yêu cầu gì đối với việc chơi gì, sao cũng được, lúc này cậu cũng chẳng tham gia ý kiến, chỉ nghe Giang Khoát nói chuyện câu được câu chăng với bọn họ.
Giang Khoát nãy giờ vẫn luôn ngửa đầu dựa ra sau, dáng vẻ rất thoải mái.
Đoàn Phi Phàm không dám dựa ra sau quá, cậu luôn cảm thấy ngả ra sau là sẽ dựa vào cánh tay của Giang Khoát.
Phải tới mười phút sau, Đoàn Phi Phàm quay lại nhìn mới phát hiện ra, cánh tay Giang Khoát đang gác cách ra một đoạn, trên tảng đá phía sau đầu mình.
Vậy cho cậu đỡ phải dè dặt nhé.
Đoàn Phi Phàm thở ra một hơi, lúc này mới ngả đầu dựa ra đằng sau.
Hôm qua ngủ không được ngon, sáng sớm lại chơi mấy ván bóng bàn với sếp Giang, lúc này ngâm nước nóng sực, Đoàn Phi Phàm thấy hơi buồn ngủ, muốn chợp mắt một lúc.
Nhưng Giang Khoát xem ra do ngủ bù trên xe được hơn một tiếng nên lúc này tinh thần rất phấn chấn, chốc chốc lại đạp cho mấy thằng ngốc trước mặt mấy cú, Đoàn Phi Phàm buộc phải cuốn theo chiều nước, liên tục lắc lư tới lui theo cậu ấy.
Lúc Đoàn Phi Phàm ngồi xuống vị trí này, nước ngập tới vai, vốn dĩ đã ngồi không vững lắm, giờ lại lắc lư qua lại nên chốc chốc lại đụng vào người Giang Khoát.
“Có phải cậu bị tăng động không đó?” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Sao hả, cậu tới đây để ngủ hả?” Giang Khoát hỏi.
“Không phải tôi tới để ngủ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng tôi sắp bị say sóng rồi đó.”
Giang Khoát bật cười thành tiếng, rồi lại lắc tới lắc lui.
Lúc Đoàn Phi Phàm cảm thấy cái quần bơi của mình sắp bị mặt đá gồ ghề bên dưới cọ rách đến nơi thì Đại Pháo đột nhiên hét lên: “Tuyết rơi rồi!”
Cả đám lập tức im lặng, cùng ngửa đầu lên nhìn trời.
Bông tuyết rất nhỏ, rơi không dày, cứ thế lãng đãng từ không trung từ từ chao liệng xuống.
Đoàn Phi Phàm há miệng, chuẩn bị hứng tuyết, hồi nhỏ cậu rất thích làm thế này, Đoàn Lăng bảo cậu là chó ngốc trông trăng.
Nhưng tuyết lần này quá nhỏ quá mịn, chưa kịp rơi xuống mặt người thì đã biến mất giữa thinh không.
Đoàn Phi Phàm nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai mình.
Quay sang thì thấy Giang Khoát đang nghiêng mặt qua nhìn cậu, cười đến tít cả mắt lại.
“Cậu chưa chơi thế này bao giờ à?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
“Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo thì tôi chưa chơi thế này lần nào nữa.” Giang Khoát vừa cười vừa khẽ nói.
Đoàn Phi Phàm không biết có phải là do mình buồn ngủ quá hay không mà nhìn thấy nét cười này của Giang Khoát, nghe giọng nói khẽ khàng này của cậu ấy, giây phút này, cậu đột nhiên thấy hơi choáng váng, cảm giác chỉ nhắm mắt lại là ngủ được luôn.
Có lẽ do biểu cảm của cậu quá rõ ràng, Giang Khoát nhìn cậu, không nói gì nữa.
Lúc chuông cửa trong sân vang lên, Đoàn Phi Phàm mới từ từ trấn tĩnh lại khỏi cơn xây xẩm.
“Là đưa đồ ăn phải không?” Giang Khoát hét lên.
Chút choáng váng còn lại của Đoàn Phi Phàm bị tiếng hét làm tan sạch luôn.
Có lẽ là biết bọn họ đang ở sân sau, nhân viên khách sạn đưa thẳng đồ ăn tới từ bên này cửa sân luôn.
“Ăn cơm thôi.” Giang Khoát đứng dậy trong làn nước.
“Tao ra mở cửa.” Đại Pháo cũng đứng dậy.
Lúc Giang Khoát quay người chuẩn bị lên khỏi hồ, sóng nước từ chỗ Đại Pháo đẩy tới một chút, làm Giang Khoát trượt chân trên tảng đá.
Đoàn Phi Phàm chỉ cảm thấy cả người Giang Khoát nghiêng về phía mình, một chân quỳ trượt xuống.
Trong chớp mắt, với tốc độ chưa từng có, Đoàn Phi Phàm cố hết sức né về phía sau, đầu gối Giang Khoát quỳ thẳng vào giữa hai chân cậu.
Sau một giây im lặng, tay chống thành hồ bơi, Giang Khoát đột nhiên cúi xuống, kinh hoàng nhìn cậu.
“Đệt.” Giọng Giang Khoát đã hơi run run, “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không…” Đoàn Phi Phàm còn chưa kịp thông báo bình an, tay Giang Khoát đã thò xuống dưới nước.
“Tôi đệt, tôi không đè trúng chỗ đó đấy chứ?” Tay Giang Khoát hoảng loạn mò trong nước một hồi.
“Sao vậy!” Mấy người bên kia vừa thấy tình hình bên này liền giật mình, tất cả cùng hét lên.
Lúc chỗ hiểm sắp bị đụng trúng, Đoàn Phi Phàm túm lấy tay Giang Khoát, nhìn cậu, đáp lại một cách từ tốn mà kiên quyết: “Tôi không sao, không bị đè trúng chỗ nào cả.”
“Làm tôi hết hồn!” Giang Khoát lúc này mới thở ra một hơi, “Tôi còn đang nghĩ làm sao mà vác cậu ra phòng y tế bây giờ!”
“Sao thế?” Lưu Bàn từ bên kia đã lội sang tới nơi, “Đạp phải trứng hả?”
“Cút!” Đoàn Phi Phàm nói đoạn buông tay Giang Khoát ra.
*
Giang Khoát ra khỏi hồ bơi, cúi nhìn đầu gối mình, vậy mà cũng bị đá cọ cho thành vài vết đỏ.
“Đoàn anh tuấn của chúng ta cứng thế này sao?” Đinh Triết đi tới nhìn đầu gối cậu.
“Đầu cũng có thể vỡ cho mày xem, mày muốn thử không?” Đoàn Phi Phàm cũng ra khỏi hồ.
Cả đám cùng cười.
Đằng kia, Đại Pháo đã mở cửa, mấy nhân viên phục vụ mang bếp lẩu với đủ món ăn kèm nối nhau đi vào.
Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn vào đó.
“Bày vẽ quá!” Đổng Côn rất phấn khích.
Đinh Triết giơ điện thoại lên: “Đừng có chắn máy quay của tao!”
Giang Khoát vừa cúi người lau nước trên đầu gối, vừa quay sang nhìn về phía Đoàn Phi Phàm bên này.
Do tư thế đang cúi, điểm rơi của ánh mắt Giang Khoát khiến Đoàn Phi Phàm không buồn xấu hổ nữa, cậu kéo lưng quần bơi ra: “Hay là ngài kiểm tra lại chút đi?”
“…Con mẹ nó chứ tôi đang nhìn xem áo của tôi ở đâu!” Giang Khoát đứng thẳng dậy.
“Áo của cậu ở…” Đoàn Phi Phàm quay người lại, thấy cái áo choàng tắm của Giang Khoát ở trên cái ghế đằng sau, “Kia kìa.”
Giang Khoát bước tới cầm áo khoác lên người, nghĩ một chút rồi lại cười, quay sang nhìn cậu: “Hồi nãy cậu phản ứng nhanh thật đó. Là người khác thì có khi phải đi bệnh xá thật rồi.”
“Biết sao được, bản tính ngầu lòi trời sinh rồi,” Đoàn Phi Phàm cũng cầm áo choàng tắm của mình lên, “Tôi không nhảy ra ngoài như vậy cũng coi như là phản ứng chậm rồi đó.”
Nhân viên phục vụ rất nhanh chóng bày bếp lẩu hải sản trong phòng khách, xe đồ ăn nhỏ bên cạnh toàn là đồ ăn kèm.
Ngâm mình xong một lúc thế này, lại vừa đúng giờ cơm, cả đám ngửi mùi thức ăn là đói gần chết, không buồn cả về phòng thay đồ, cứ thế quấn áo choàng tắm đứng vây quanh.
Mấy người phục vụ cũng không rời đi hết, vẫn còn lại một người đứng bên cạnh bàn ăn.
“Không cần phải ở đây đâu,” Giang Khoát nói, “Chúng tôi tự làm được.”
“Dạ vâng,” Nhân viên phục vụ gật đầu, “Tôi ở ngoài cửa, có việc gì, quý khách cứ gọi tôi là được.”
Chiều và tối vẫn còn nhiều hoạt động, nên bữa trưa này Giang Khoát không gọi rượu.
Mặc áo choàng tắm ăn lẩu đúng là rất sảng khoái, ăn chưa được một lúc, trừ Giang Khoát, mấy người kia đều đã cởi áo, cùng cởi trần mà ăn.
“Hơi giống hồi mùa hè nhỉ, trên bàn nướng BBQ ngoài trời, nhìn đâu cũng ê hề,” Đinh Triết nói, “Trên bàn là thịt, bên cạnh bàn cũng là thịt.”
“Giang nhiều tiền, cậu mặc áo làm màu gì thế, ở đây cũng đâu có con gái đâu.” Lưu Bàn nói.
“Tôi không quen.” Giang Khoát nói, “Giống như việc tôi không ăn malatang ấy.”
Đám yêu tinh malatang lập tức rộ lên tặc lưỡi một tràng.
Do tất cả đều đã đói bụng, bữa lẩu này mọi người cũng không nói chuyện nhiều lắm, chỉ len vào vài câu trong lúc ăn uống ngốn ngấu điên cuồng. Chỉ hơn một giờ đồng hồ, cả đồ ăn kèm lẫn nồi lẩu đều bị quét sạch tới đáy.
“Nửa giờ nữa tập hợp ở phòng khách, giờ tôi đi gọi điện đặt chỗ,” Đại Pháo lên lịch, “Thay quần là được, không cần mặc đồ gì khác, đi spa thì dù sao cũng lại phải cởi ra thôi.”
“Được đó Pháo ca.” Đổng Côn hét.
Giang Khoát gọi nhân viên phục vụ ngoài cửa vào dọn dẹp, sau đó trở lên phòng ở tầng hai.
Đoàn Phi Phàm vừa vào phòng, đang treo quần áo của mình vào trong tủ.
“Cậu có đồ gì cần giặt thì cứ ném vào túi.” Giang Khoát mang túi đồ giặt tới.
“Quần áo này mới thay hồi sáng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ chưa có đồ gì cần giặt cả.”
“Quần bơi thì sao?” Giang Khoát nói.
“…Quần bơi mà cũng gửi ra phòng giặt ủi sao?” Đoàn
Phi Phàm hỏi.
Giang Khoát do dự một thoáng: “Vậy cậu tự giặt?”
“Chẳng phải là tiện tay thì vò một cái là xong sao, so với quần sịp thì có gì khác đâu?” Đoàn Phi Phàm nói, “Không giặt thì để ra kia, lát tôi vò cho cậu luôn.”
“Không đến mức ấy,” Giang Khoát quyết định tự mình giặt, “Cũng chẳng khác gì quần sịp.”
Giang Khoát tắm ào một cái, vò sạch phơi xong cái quần bơi, lúc ra thì thấy Đoàn Phi Phàm đang đứng trước cái cửa sổ sát đất to đùng, giơ điện thoại quay bên ngoài.
“Quay gì vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Một góc của khách sạn suối nước nóng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tết đi thăm bố tôi, cho ông ấy xem mở mang tầm mắt.”
“Sang năm ông ấy ra rồi, cứ dẫn ông ấy tới ở vài ngày,” Giang Khoát nói, “Sắp xếp cho ông ấy phòng có view đẹp nhất.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn cậu, mỉm cười.
“Đi tắm sơ chút đi.” Giang Khoát nói, “Cậu mà buồn ngủ thì lát nữa đi spa, ngủ là vừa chuẩn.”
Lúc cả bọn thu dọn xong, thay áo choàng tắm rồi ra khỏi phòng, nhân viên spa đã đang đợi ngoài cửa, đưa họ qua lối dành cho khách VIP tới thẳng phòng spa.
“Bình thường đã có kiểu phục vụ này, hay là vì cậu là Giang thiếu gia nên mới thế?” Đinh Triết khẽ hỏi Giang Khoát.
“Có thẻ VIP là sẽ được phục vụ kiểu này,” Giang Khoát nói, “Sau này mấy cậu muốn tới, cứ báo tên thẻ của tôi là được.”
“Thẻ VIP cho mượn được sao?” Đổng Côn cũng khẽ hỏi.
“…Của tôi thì được.” Giang Khoát nói.
“Vậy thì vẫn thế thôi!” Đổng Côn tặc lưỡi, “Gửi số thẻ vào nhóm chat đi.”
Một đám thanh niên đi spa, Đại Pháo chọn cho cả bọn liệu trình đơn giản nhất, chủ yếu là xoa bóp đầu, vai, cổ, lưng, còn các thứ khác như liệu pháp hương thơm, massage giải độc qua hệ bạch huyết, massage hồi phục dạ dày, thậm chí còn có cả massage hồi phục thận… tất cả đều không cần.
“Cứ làm trong phòng lớn đi,” Đại Pháo nói, “Khỏi cần phòng hai người, bọn tôi cả đám con trai, đông người còn tán gẫu được một chút.”
Mọi người thể hiện sự đồng ý.
Nhưng phòng lớn cũng không lớn tới mức đủ cho cả bảy người, cuối cùng phải chia làm hai phòng, một phòng ba người, một phòng bốn người.
Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát với Đại Pháo ở bên phòng ba người.
Đoàn Phi Phàm nằm xuống chiếc giường bên phải.
Lúc ba chị chuyên viên vào phòng, cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, bất kể là chuyên viên nam hay nữ, nếu không nhiều tuổi thì cậu đều thấy ngại.
Nhưng nếu là chị lớn thì rất ổn.
“Tôi sẽ thư giãn phần đầu của quý khách trước.” Một chị đứng bên đầu giường cậu lên tiếng.
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Không cần nói với tôi,” Giang Khoát dặn chị đứng bên cạnh giường mình, “Khỏi cần giới thiệu, khỏi cần hỏi, nếu không thoải mái tôi sẽ nói, tôi không nói thì chị cứ tiếp tục.”
“Được.” Chị kia nói.
Đoàn Phi Phàm cảm thấy thật sự rất buồn ngủ, có lẽ không chỉ vì tối qua ngủ không ngon, rồi sáng nay hết chơi bóng bàn lại lái xe, mà còn vì nguyên nhân thần kinh cậu liên tục bị căng thẳng.
Nhiều việc để nghĩ ngợi, đầu óc dễ bị quá tải.
Lúc này, bàn tay của chị nhân viên vừa miết từ sống mũi lên hướng trán của cậu mấy cái, cậu liền ngủ thiếp đi luôn.
Lúc đỉnh đầu cậu bị ấn một cái, cậu lại tỉnh giấc.
Ấn thêm mấy lần nữa, cậu lại ngủ thiếp đi.
Giống như bóng đèn điện, cứ theo nhịp ấn mà bật với tắt.
Lúc chị nhân viên bắt đầu bóp vai cho cậu, cậu lại ngủ thiếp đi, không còn biết gì nữa.
Mãi cho đến lúc chị nhân viên đẩy cậu lật người, cậu mới mở mắt, mơ màng xoay người nằm sấp lại.
Khi quay đầu nhìn về phía Giang Khoát, cậu thấy Giang Khoát cũng đã nằm sấp lại, đang ngay đầu về phía này nhìn cậu.
“Cậu ngủ rồi đấy nhỉ.” Giang Khoát cười.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp, “Có ngáy không?”
“Không có,” Giang Khoát nói, “Đại Pháo thì có ngáy đó, cậu nghe thử xem.”
Đoàn Phi Phàm chăm chú nghe thử, tiếng ngáy bên phía Đại Pháo nghe đứt quãng, đợi một lúc lâu, cậu ta mới thở ra một tiếng, ngáy mà như mắc nghẹn.
“Hơi bị buồn cười nhỉ.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
Giang Khoát cười, không nói gì nữa.
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.
Khuôn mặt Giang Khoát bị gối chèn mất chỉ còn một nửa, nhưng vẫn rất đẹp, mắt rất sâu, sống mũi rất thẳng, lúc không cười thì hơi lạnh lùng, cười lên thì lại rất hiền.
Bàn tay chị nhân viên từ trên lưng Giang Khoát xoa bóp xuống dưới eo, rồi lại từ bên eo miết trở lại.
Đoàn Phi Phàm nhìn mà thấy ngơ ngẩn cả người.
Bên này, chị nhân viên của Đoàn Phi Phàm cũng lặp lại những động tác tương tự, cảm giác kỳ lạ do sự trùng khớp giữa thị giác và xúc giác đem lại khiến cậu đột nhiên thấy hơi khó thở.
Mặc dù Giang Khoát vẫn đang nhìn cậu, Đoàn Phi Phàm vẫn nhanh chóng quay đầu sang bên kia.
“Sau lưng đừng căng cứng như vậy,” Chị chuyên viên ấn vào lưng cậu, “Cứ nằm thả lỏng là được.”
Câu này khiến Đoàn Phi Phàm một phen xấu hổ.
“Tôi hơi sợ nhột.” Cậu buộc phải tự biện minh cho mình một chút, rồi cố gắng loại bỏ tạp niệm để bản thân không còn căng thẳng đến thế.
Suốt cho tới khi nghe thấy tiếng ngáy rất khẽ của Giang Khoát, cậu mới thực sự thả lỏng được, liền quay đầu lại nhìn xem sao.
Giang Khoát vùi nửa khuôn mặt vào gối, đã ngủ thiếp đi.
“Chị,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Lấy giúp em cái điện thoại.”
Chị nhân viên lấy giúp cậu cái điện thoại để gần đó, cậu nhanh chóng mở ghi âm.
Giây phút này, để bản thân trông không đến nỗi quá bất bình thường, cậu buộc phải làm cho được việc này.
“Giúp em đặt sang bên cậu ấy với,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Em ghi âm tiếng ngáy của cậu ấy một chút, cậu ấy muốn nghe xem mình ngáy thế nào.”
“Nhỏ thế này, thu âm được không?” Chị nhân viên cũng hạ giọng, cười hỏi.
“Thử xem ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.
Chị nhân viên nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại đặt bên cạnh đầu Giang Khoát.
Thu âm được khoảng ba mươi giây, Đoàn Phi Phàm nhờ chị nhân viên lấy điện thoại lại.
Còn đang định mở nghe thử thì Giang Khoát đột nhiên mở mắt: “Ghi âm rồi hả?”
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm giật mình quay sang nhìn cậu ấy, “Cậu vẫn tỉnh à?”
“Không,” Giang Khoát nói, “Mơ màng thôi, nhưng nghe thấy cậu nói chuyện.”
“…Tôi tưởng cậu đang ngủ cơ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi ngủ tiếp một lát.” Giang Khoát nói xong lại nhắm mắt lại.
Suất spa này thời gian không dài, nhưng rất dễ chịu, nửa phần sau, Đoàn Phi Phàm cũng ngủ luôn.
*
Khi cậu tỉnh giấc, mấy chị nhân viên đã đi khỏi, Đại Pháo cũng không còn trong phòng, chỉ có Giang Khoát vẫn đang ngồi trên chiếc giường bên cạnh cậu, nghịch điện thoại.
“Mọi người đâu?” Đoàn Phi Phàm giật mình ngồi dậy.
“Ra ngoài rồi,” Giang Khoát xuống giường, ghé lại trước mặt cậu nhìn thử, “Ngủ ngon không?”
“Ngon,” Đoàn Phi Phàm quay người nhảy xuống giường, “Sao không gọi tôi?”
“Cũng chỉ vừa mới làm xong,” Giang Khoát nói, “Tôi thấy cậu ngủ say quá.”
“Tại buồn ngủ quá.” Đoàn Phi Phàm ngáp một cái.
“Về phòng thay đồ đi,” Giang Khoát nói, “Lát bọn họ định đi hát karaoke.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng.
Đoàn Phi Phàm cảm thấy Giang Khoát cứ nhìn cậu suốt, vậy nên ánh mắt cậu mãi vẫn không dám thoải mái nhìn về phía Giang Khoát. Lúc này vẫn đang trong bầu không khí kiểu đó, chỉ sợ bắt gặp ánh mắt nhau, Giang Khoát lại hỏi ra câu gì đó mà cậu không cách nào trả lời được.
Cả đám cơm nước no nê lại spa phủ phê một trận, lúc này ai nấy đều mặt mũi sáng ngời tinh thần sảng khoái.
“Giang Khoát với Đại Pháo hát thế nào? Có lạc điệu không?” Tôn Quý hỏi.
“Sao lại có kiểu câu hỏi thế này chứ?” Đại Pháo không hiểu.
“Vì bọn tôi ấy mà, trừ Đoàn Phi Phàm ra, đều hát lạc điệu,” Tôn Quý nói, “Bình thường có ai đi hát với bọn tôi, bọn tôi đều phải hỏi thử để chuẩn bị tâm lý trước một chút, đừng để lát nữa bọn tôi lạc điệu là cậu theo không kịp.”
“Cứ việc lạc,” Giang Khoát nói, “Coi như nghe ca khúc mới.”
“Vậy mấy cậu bị lạc điệu không?” Lưu Bàn vẫn kiên trì hỏi tiếp.
“Không bị,” Giang Khoát thở dài, “Người bình thường dù hát không hay thì cũng không mấy ai hát lạc điệu, sáu người bọn cậu mà gom được tới năm người cùng lạc điệu, đây cũng thuộc vào diện kỳ tích rồi đó, biết không hả.”
“Bọn tôi chính là nhóm kì tích đó,” Đinh Triết nói, “Vốn dĩ đầu năm mới, bọn tôi định biểu diễn cho các cậu xem một chuyến, nhân tiện debut luôn, nhưng xin phép không được duyệt.”
Giang Khoát cười tám kiếp vẫn không dừng lại được.
Về đến phòng rồi vẫn còn cười.
“Này,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm vừa vào phòng là đã vội vàng kiếm quần áo mặc lên người, “Mấy cậu có thường đi hát karaoke với nhau không?”
“Mới hai lần,” Đoàn Phi Phàm cúi xuống mặc quần, “Kỳ thực chịu không nổi, đã thế lại còn cứ thích đồng ca, tôi đơn thương độc mã, thật sự kéo lại không nổi.”
Giang Khoát nằm xuống giường, lại cười mãi không thôi: “Lát nữa bọn mình cũng đồng ca nha.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm quay người lại, lấy áo từ trong tủ ra.
Giang Khoát ngồi dậy, nhìn vết sẹo trên lưng Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm mãi vẫn không quay người lại, mặc áo xong rồi lại lục lọi gì trong tủ không biết.
“Đoàn Phi Phàm.” Giang Khoát gọi.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm đáp, động tác trên tay vẫn không dừng, trông rất bận rộn.
“Cậu bị sao vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Sao là sao?” Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng quay lại nhìn cậu.
“Cậu không ổn lắm thì phải,” Giang Khoát chỉ cậu, ngón tay vẽ một vòng tròn, “Từ… hôm bắn cung ấy, cậu đã có gì đó không ổn rồi, có lẽ trước đó cũng đã không ổn rồi, chỉ là tôi không chú ý thôi.”
Đoàn Phi Phàm không nói gì.
“Cậu…” Giang Khoát hạ tay xuống, khoanh một chân lại, “Nói ra một chút không được sao?”
Đoàn Phi Phàm im lặng rất lâu, sau đó mới lên tiếng: “Không được.”
[HẾT CHƯƠNG 54]
- -----oOo------