Đoàn Phi Phàm cảm thấy trong đầu mình là một mớ quay cuồng.
Cậu không tưởng tượng quá nhiều về chuyện này, cậu chỉ nghĩ tới hai khả năng, một là tệ nhất, và một là điều cậu không dám nghĩ nhất.
Không dám nghĩ ở đây thực sự là không dám nghĩ, không có kỳ vọng hay ảo tưởng gì, cậu biết rất rõ rằng kỳ vọng quá nhiều thì sẽ đều hụt hẫng, mọi ảo tưởng rồi sẽ tan vỡ. Điều cậu không dám nghĩ tới chính là sự hụt hẫng và tan vỡ đó.
Nhưng Giang Khoát lại cho cậu chính cái đáp án mà cậu không dám nghĩ nhất ấy.
Thậm chí còn vượt quá mức đó.
Trong khoảnh khắc, trong đầu cậu không hiểu sao lại vang lên tiếng kêu thường thấy trong khu chợ.
“Thấy chưa? Cân tươi luôn đấy nhé!”
“Nói đi.” Giang Khoát nhìn cậu.
Nói cái gì?
Chuyện này phải nói thế nào đây?
Là một người quảng giao, từ nhỏ tới lớn, chẳng có cuộc nói chuyện nào mà Đoàn Phi Phàm không tiếp lời được, chẳng có tình huống nào mà cậu không xử lý được. Nhưng cậu cũng chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ, và điều quan trọng nhất, chưa từng gặp người nào như Giang Khoát.
Ngay từ đầu, Giang Khoát đã khác biệt, lời nói việc làm của cậu ấy, dù xét ở góc độ nào cũng luôn luôn tràn đầy tự tin, tựa như mọi thứ đều đương nhiên nên như thế.
Nhưng với Đoàn Phi Phàm thì lại có quá nhiều thứ đương nhiên không nên như thế.
Bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, trên cây cối sáng lên những dây đèn nhấp nháy màu bạc với sắc vàng, những bông tuyết đang bay liệng giữa bầu trời đêm sáng tối đan xen.
Giang Khoát đứng bên cạnh cửa sổ, trên khuôn mặt cậu ấy cũng tỏa ra ánh sáng ấm áp, trong mắt cậu ấy ánh lên một tia sáng rất dịu.
“Tôi không biết phải nói thế nào,” Đoàn Phi Phàm dựa vào kính cửa, “Tôi thật sự… không định làm gì cả, dù sao chúng ta biết nhau cũng chỉ được một học kỳ, sau này ra sao còn…”
“Vậy ra là ý này,” Giang Khoát đưa mắt nhìn cánh tay cậu đang dựa vào mặt kính, “Thời gian ngắn quá, cần phải tìm hiểu nhiều hơn bla bla, đúng không?”
Không đúng.
Nhưng cậu không thể nói với Giang Khoát, Giang Khoát cũng chưa chắc đã hiểu, mà chỉ cảm thấy cậu cố chấp cứng đầu mà thôi.
“Tôi không có ý đó,” Đoàn Phi Phàm thở dài, dựa đầu vào cửa kính, “Tôi chỉ là… chưa từng nghĩ tới việc phải ở bên nhau, thậm chí chưa nghĩ tới việc nói cho cậu biết.”
“Vậy cậu cứ từ từ nghĩ đi.” Giang Khoát lại nhìn chỗ tiếp xúc giữa người Đoàn Phi Phàm với mặt kính.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm cũng tự nhìn cánh tay với vai mình đang dựa trên mặt kính.
“Cậu không sợ kính đột nhiên bị nứt rồi cậu ngã ra ngoài sao?” Giang Khoát nói.
“… Kính này chỉ cần nhìn cũng đủ thấy dày gần nửa ngón tay,” Đoàn Phi Phàm bật cười, không dựa vào kính nữa, “Sao mà nứt được, có đập cũng chưa chắc đã nứt.”
“Vậy thế này đi,” Giang Khoát nói, “Tôi cũng không muốn lo việc cậu nghĩ gì, tôi sẽ làm theo ý của tôi.”
“Cái gì?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt.
“Cậu không muốn phá hỏng mối quan hệ đúng không?” Giang Khoát nói, “Cũng không muốn tiến tới một bước.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cúi đầu đáp.
“Vậy thế này đi, chúng ta cứ tiếp tục quan hệ như thế này.” Giang Khoát cúi nhìn giờ trên điện thoại, sau đó quay người đi ra khỏi phòng, “Cứ coi như tôi bị từ chối đi.”
Trong lòng Đoàn Phi Phàm đột nhiên quặn lên một cơn khó chịu.
Cậu hoàn toàn không muốn có kết quả thế này, cậu không muốn thấy Giang Khoát sa sút tâm trạng chút nào.
Nhưng Giang Khoát bước đi vài bước lại quay lại nhìn cậu: “Đoàn Phi Phàm.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn Giang Khoát.
“Cậu tưởng mối quan hệ của chúng ta bây giờ là an toàn đối với cậu sao?” Giang Khoát nói, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười thoáng qua rất khó nắm bắt.
“Là sao?” Đoàn Phi Phàm cảm thấy thời gian qua dường như mình đã sai lầm trong việc đánh giá cảm xúc của Giang Khoát.
“Nếu như mối quan hệ thế này thực sự nằm trong phạm vi an toàn,” Giang Khoát nhướng mày, “Thì làm sao tôi lại phát hiện ra được chứ?”
Không đợi Đoàn Phi Phàm đáp, Giang Khoát quay người đi ra khỏi phòng.
“Cậu đi đâu vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi theo phản xạ.
“Quầy bar.” Giang Khoát trả lời từ ngoài hành lang vào, tiếp đó đá vào cửa phòng Lưu Bàn bên cạnh, “Mập! Dậy ngâm mình đi kìa!”
*
Sau khi ra khỏi biệt thự, Giang Khoát không tới quầy bar ngay, mà đi một mạch ra vườn hoa bên ngoài.
Cậu đứng đó tới mấy phút.
Tuyết rơi rồi, gió tuy không lớn nhưng cậu không mặc áo khoác nên rất nhanh đã bị lạnh cứng cả người.
Nhưng cậu vẫn đứng bất động.
Cậu cần phải bình tĩnh lại.
Cần phải dập tắt cái cảm giác thất bại dữ dội này.
Tuy đã đoán được rằng việc này sẽ không suôn sẻ cho lắm, nếu không thì Đoàn Phi Phàm bấy lâu cũng đã không im thin thít tới đánh tám trăm gậy cũng không hé răng như thế…
Nhưng cậu đã nghĩ nhiều theo hướng Đoàn Phi Phàm như vậy có thể là do tưởng cậu sẽ từ chối. Chỉ cần cậu không từ chối thì mọi việc chẳng phải đều OK sao?
Đâu ngờ cuối cùng người bị từ chối lại chính là mình.
Giang Khoát cố gắng làm rõ suy nghĩ của Đoàn Phi Phàm, cậu nhanh chóng điểm qua rất nhiều khả năng, thậm chí còn nghĩ tới việc liệu có phải Đoàn Phi Phàm cảm thấy ‘không dám trèo cao’ hay không, nhưng Đoàn Phi Phàm tạo cho cậu cảm giác hoàn toàn không phải là người như vậy.
Trước mặt Đoàn Phi Phàm, cậu không phải là đại thiếu gia gì hết, mà là một tên vô tích sự.
Với lại mấu chốt của chuyện này lại không nằm ở đây, mấu chốt là ở chỗ Đoàn Phi Phàm không muốn hai người ở bên nhau.
Không muốn!
Cậu ấy không muốn!
… Hay là Đoàn Phi Phàm có bệnh gì khó nói?
Giang Khoát hắt hơi xuống đất một cái.
Nhận ra mình đã lạnh tới phát run, cậu vội quay người chạy vào bên trong.
Cút mợ cái không muốn của cậu đi.
Chuyện này không phải cứ đơn giản thế này là xong đâu.
*
Giang Khoát vào bên trong khách sạn, gửi tin nhắn cho Đại Pháo, Đại Pháo đã đang ở trong bar, cậu ta gửi số quầy cho Giang Khoát.
Giang Khoát đi tới khu bar, lúc vào tìm Đại Pháo mới thấy đây là một quầy bar lớn, ngoài Đại Pháo còn có ba cô gái nữa.
Nếu như đây là cuộc hẹn trước của cậu với Đại Pháo, trong tình huống này, chắc chắn cậu sẽ quay người đi thẳng.
Nhưng lúc này, cậu đành bất chấp cố chịu mà ngồi xuống.
May mà mấy cô gái ít nhất bề ngoài trông cũng đều rất lịch sự.
“Người anh em của tôi đấy,” Đại Pháo giới thiệu với mấy cô gái, “Đại Lý.”
Giang Khoát thầm thở dài trong lòng, Đại Pháo lần nào bịa tên giả cũng theo kiểu Đại gì đó, trăm cái họ quay vòng mà dùng.
“Anh Lý.” Mấy cô gái chào cậu.
… Ai cũng gọi là anh được sao!
“Không cần để ý đến tôi.” Giang Khoát dựa người vào sofa, lấy điện thoại ra bấm bừa mấy cái, cũng chẳng biết phải xem gì, vậy nên cậu bấm vào vòng bạn bè của [Chỉ thị như sau].
“Uống gì không?” Đại Pháo hỏi cậu.
“Cà phê đá Baileys.” Giang Khoát nói.
“Có ngon không?” Một cô gái hỏi, “Nếu ngon, em cũng muốn thử.”
“Ai lại gọi đồ không ngon cho mình chứ.” Giang Khoát nói.
Cô gái cười hơi có vẻ ngượng nghịu.
“Rượu Baileys thêm rum với cà phê đá.” Giang Khoát nói thêm một câu, tiện cho cô gái từ thành phần mà tự đánh giá xem uống ngon hay không.
Bình thường cậu rất ít khi xem vòng bạn bè, lần trước bấm vào rồi cũng chỉ có lần đó mà thôi.
Vòng bạn bè của Đoàn Phi Phàm vẫn là một Phi Phàm sôi động như mọi khi, ngoài bò nấu tương thường thấy thì còn có bò nấu tương đã hết hàng…
Mấy ngày gần đây nội dung đăng khá là phong phú.
Từ lúc lên đường đi chơi, dọc đường đều ghi lại rồi đăng lên phải tới mười mấy bài.
Đủ kiểu hình bên ngoài cửa sổ tàu, ăn uống, thời gian chơi ở nhà cậu cũng chụp, lũ cá koi của sếp Giang, Bôn Bôn, nhóm Hình mẫu chơi bi-a trong phòng giải trí…
Rất nhiều, nhưng từ ảnh chụp không thấy chút cảm xúc nào, chỉ là những hình ảnh mang tính ghi chép thông thường.
Giang Khoát lại nhìn xuống phần chữ caption.
Hoàn toàn vô cùng thất vọng.
Đi chơi một chuyến.
Bên ngoài cửa sổ tàu.
Ăn.
Lại ăn.
Cá nhà bạn học, cá ăn thức ăn cho cá đúng là béo thật.
Bôn Bôn.
Giải trí.
Giang Khoát đơn giản là không biết nói gì, hình vậy mà cũng đăng đủ chín tấm, ngay cả cá của sếp Giang, Đoàn Phi Phàm cũng chụp tới chín bức khác nhau mà đăng lên, nhưng từ dòng caption mô tả nhàm chán này có thể hình dung ra khuôn mặt Đoàn Phi Phàm không biểu cảm ngồi bấm chữ trên điện thoại.
Một người như vậy thì có tư cách gì mà cảm thấy việc nửa đêm mua kem cho bạn gái đổi lấy một đóa hoa là rất lãng mạn chứ?
Nhóm Hình mẫu vậy mà lại cổ vũ nhiệt tình, ảnh nào cũng bấm like rồi bình luận, woa, lên nào, quá đã, tao đệt.
Giang Khoát thở dài.
Cậu kéo lùi lại mấy bài post sau thêm vài lần, rồi chuẩn bị thoát ra.
Bỗng cậu thấy một bài post chỉ có một bức hình mà vừa rồi cậu không để ý.
Ảnh chụp lối đi phía sau Ngưu Tam Đao, từ cái bếp lò bên cạnh có thể nhận ra đó là chỗ xích Bôn Bôn trước đây.
Một bức ảnh rất khó hiểu, bên trên có viết chữ, ‘Có chút không quen’.
Chậc.
Bài đăng này có vấn đề, bề ngoài là Bôn Bôn nói, thực tế là người nói!
Mặc dù suy luận như vậy cũng rất gượng ép…
Nhưng do mức độ nhàm chán đáng kinh ngạc trong vòng bạn bè của Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát buộc phải hiểu như vậy, cậu ấy phải vào vai con chó này.
*
“Xem không?” Đại Pháo ngồi bên cạnh hỏi.
“Hử?” Giang Khoát ngước mắt lên nhìn cậu ta.
Cậu nhận ra ba cô gái cũng đang nhìn cậu.
Cậu hoàn toàn không nghe thấy Đại Pháo đang nói chuyện gì với mấy cô gái kia, lúc này cũng không biết phải làm sao.
“Bài tarot.” Một cô gái chống cằm nhìn cậu.
“Họ muốn xem cho mày một chút.” Đại Pháo đưa mắt ra hiệu cho cậu.
Mỗi lần có con gái có hứng thú với cậu nhưng cậu không để tâm, Đại Pháo sẽ đều nhắc nhở cậu, phòng khi cậu vì không quan tâm mà làm người ta mất mặt quá mức.
“Có xem được tình duyên không?” Giang Khoát hỏi.
Trong mắt Đại Pháo ánh lên một tia kinh ngạc.
“Được chứ,” Cô gái nhìn cậu, cười và nói, “Nếu anh chưa có bạn gái, em xem bói giúp anh một chút.”
“Có xem được tình duyên nam không?” Giang Khoát nói.
Cô gái ngẩn người: “Tình duyên nam? Nghĩa là sao?”
“Xem thử người con trai mà tôi muốn theo đuổi,” Giang Khoát nói, “Liệu có theo đuổi được không.”
“…Vụ này… em chưa bói bao giờ.” Trên mặt cô gái hiện rõ vẻ thảng thốt và thất vọng.
“Vậy thôi bỏ đi.” Giang Khoát cụp mắt xuống, tiếp tục xem điện thoại.
Trong vòng bạn bè đã không còn gì để xem nữa, cậu định bụng khi nào thật chán thì sẽ chơi game.
Giang Khoát đang kéo tới kéo lui trên điện thoại thì trong nhóm Hình mẫu có người nhắn tin, cậu vội mở ra xem.
[Đổng phóng khoáng] Có ai chơi blowling không
[Lưu mình dây] Khỏi, mệt lắm
[Đinh uy vũ] Mày thì ngày nào chẳng mệt từ sáng đến tối
Giang Khoát do dự một thoáng, quầy bar này xem ra không tiếp tục ở lại được, về phòng đối mặt với Đoàn Phi Phàm thì sợ không chịu nổi lại nói tới chủ đề lúc nãy, nói chuyện không suôn sẻ thì lại cãi nhau.
Dù sao thì đã nói ra là muốn theo đuổi người ta rồi, không thể nào cứ căng thẳng mãi được.
Chi bằng đi chơi bowling cho rồi.
[Giang nhiều tiền] Tôi đi
[Đoàn anh tuấn] Tao
Giang Khoát sửng sốt, câu trả lời này của Đoàn Phi Phàm gửi tới cùng lúc với tin nhắn của cậu.
Đệt.
[Giang nhiều tiền] Muộn chút nhé
[Đoàn anh tuấn] Lát nữa đi
… Làm trò gì thế này!
[Tôn tráng sĩ] Hai người bệnh nặng hả
“Tao ngồi đây một lát thôi, đi đây.” Giang Khoát ghé lại gần Đại Pháo, hạ giọng nói.
“Ừ,” Đại Pháo đáp, “Đi đi, mày ngồi đây thêm một lúc nữa, tao sợ mày lại bảo thật ra mày thích người ngoài hành tinh rồi.”
“Đồ khốn.” Giang Khoát đứng dậy, gật đầu chào mấy cô gái, “Mọi người ở lại chơi nhé.”
Vừa đi ra ngoài cửa khu bar, Giang Khoát vừa đưa tay ra hiệu cho anh chàng nhân viên phục vụ đứng trong quầy.
Anh chàng chạy tới.
“Có malatang không?” Giang Khoát hỏi.
“… Không có ạ,” Anh chàng kia sửng sốt, “Có cần báo nhà bếp làm không?”
“Không cần, phiền phức quá, anh mang cho tôi ít đồ ăn uống bên sân bowling đi,” Giang Khoát nói, “Năm người, anh xem rồi chuẩn bị một chút.”
“Được ạ.” Anh chàng kia đáp.
“Một phần đồ uống không cồn nhé.” Giang Khoát lại dặn thêm, “Cảm ơn.”
“Tôi biết rồi.” Anh chàng kia gật đầu, “Đừng khách sáo.”
*
Lúc Đoàn Phi Phàm ra cửa, Lưu Bàn vẫn đang ngâm mình trong hồ, Đoàn Phi Phàm đi qua nhìn thử.
“Sao hả?” Lưu Bàn nhìn cậu, dang hai tay ra, “Tới luôn không?”
“Đừng ngâm lâu quá, mày đã ngâm hơn bốn chục phút rồi đó.” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát chết trong đó bọn tao lại phải vớt mày lên, mệt sức lắm.”
“Tao chết rồi tự nổi lên được, yên tâm.” Lưu Bàn nói.
Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa đi ra khỏi phòng.
Sân chơi bowling không biết nằm đâu, lúc cậu đang nhìn đông ngó tây thì quản
lý sảnh bước tới.
“Đoàn tiên sinh, đang muốn tìm sân chơi bowling đúng không?”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm hơi kinh ngạc, người này lại còn nhớ được cả họ của cậu nữa.
“Xin mời theo tôi,” Quản lý dẫn đường cho cậu, “Tiểu Khoát dặn tôi đón cậu qua.”
“…Ồ.” Đoàn Phi Phàm đáp, “Cảm ơn.”
Đoàn Phi Phàm cũng không biết Giang Khoát vốn đã định làm thế này, hay là cậu ấy đang tranh đua với cậu.
Hiện tại cảm giác này rất không chắc chắn, cậu luôn cảm thấy Giang Khoát làm gì cũng đều là vì cậu ấy đang không vui.
Trong sân chơi bowling không có người ngoài, giờ này phần lớn khách đều ở trong bar hoặc hồ nước nóng, thư giãn xong thì nghỉ ngơi.
Chỉ có nhóm mấy người bọn họ dư thừa năng lượng, từ trưa tới giờ liên tục chơi không ngừng nghỉ.
Giang Khoát đã ngồi ở ghế, đang nhìn Đổng Côn cầm quả bóng đi tới đi lui tạo tư thế.
“Sao không chơi bi-a?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Khó quá.” Đinh Triết nói, “Con mẹ nó chứ tao nằm rạp ra bàn bóng một cái là bóng ở đầu kia, tao không nhìn ra được quả nào với quả nào.”
“Vậy nên chơi cái này đúng không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bóng này đủ to.”
*
Hai người mặc đồng phục quầy bar bưng khay đi tới, đặt đồ ăn nhẹ trên khay xuống bàn, cùng với bia và đồ uống.
“Dịch vụ tốt vậy sao?” Tôn Quý rất ngạc nhiên, “Lại còn tặng đồ ăn?”
“Cái này mà phải hỏi sao,” Đổng Côn nói, “Cái này nhìn sơ qua là biết Giang Nhiều Tiền gọi, đúng không?”
“Ừ,” Giang Khoát cười, “Ăn khuya.”
Mấy người bước lại cùng ăn.
Giang Khoát đưa tay lấy một ly nước trên miệng có cài lát cam, đưa cho Đoàn Phi Phàm.
“Của cậu đây.”
“Đây là gì vậy?” Đoàn Phi Phàm nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Không biết, nước ép táo hòa với nước cam rồi thêm soda thì phải,” Giang Khoát nói, “Không có cồn.”
“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đừng khách sáo.” Giang Khoát nói.
…Một cuộc đối thoại thật kỳ lạ.
Đoàn Phi Phàm không nhịn được, đưa mắt nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát cũng đang nhìn cậu: “Nhìn gì?”
Đoàn Phi Phàm không đáp, vừa uống vừa cười.
“Tôi tưởng cậu không tới cơ.” Giang Khoát nói.
“Cậu nghĩ tôi chắc chắn sẽ đến thì có,” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm, “Quản lý sảnh còn ở ngoài kia đợi Đoàn tiên sinh sẵn kìa.”
“Chơi một ván không?” Giang Khoát xoa xoa tay.
“Tôi không biết chơi lắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ mới chơi với Đoàn Lăng một lần.”
“Cứ ném bừa mấy quả đi.” Giang Khoát đứng dậy.
“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Đúng là ném bừa thật.
Giang Khoát chơi không mấy tập trung, nhìn tư thế ra bóng có thể thấy là cậu ấy chơi rất giỏi, nhưng lúc này tâm trí để đâu, nói ném bừa mấy cái thì đúng là ném bừa thật.
Ném xong thậm chí còn chẳng buồn nhìn xem đổ được mấy con ki.
Đoàn Phi Phàm thấy hơi áy náy trong lòng, nhưng cũng không biết phải an ủi thế nào, cậu cảm thấy nói gì cũng vô ích, dù sao thì cũng không nói ra được điều mà Giang Khoát muốn nghe.
Với lại lúc này cậu cũng không biết Giang Khoát muốn nghe điều gì, cậu ấy thậm chí còn không chịu tiếp xúc bằng mắt với cậu nữa.
Thật vô cùng bức bối.
Đoàn Phi Phàm cầm ly nước uống một ngụm, thẫn thờ nhìn mặt sàn.
Ngồi ngây người một lúc thì thấy chân của Giang Khoát xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, cậu ấy đang bước tới.
Bước tận đến trước mặt cậu mới dừng lại.
Đoàn Phi Phàm ngẩng đầu nhìn Giang Khoát: “Sao vậy?”
“Bức bối hả?” Giang Khoát hỏi.
“Một chút.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Vừa nãy tôi bức bối lắm,” Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh cậu, khuỷu tay chống gối, nhìn mấy người đang cười nói bên kia, “Giờ thì đỡ nhiều rồi, tôi thấy cậu cũng bức bối sắp chết đến nơi, thế là tôi thấy thoải mái hơn hẳn.”
“Chuyện này… đột ngột quá,” Đoàn Phi Phàm nhìn nét nghiêng khuôn mặt Giang Khoát, khẽ nói, “Tôi hiện tại không biết phải nói với cậu thế nào.”
“Không sao,” Giang Khoát nói, “Tôi nói rồi, cậu cứ từ từ nghĩ.”
Đoàn Phi Phàm cúi đầu nhìn mặt đất, thở dài.
“Dù sao thì tôi cũng đang rảnh mà,” Giang Khoát nói, “Tôi vẫn chưa theo đuổi ai bao giờ.”
Đoàn Phi Phàm chỉ biết lặng im.
“Bắt đầu nhé.” Giang Khoát đứng dậy, vỗ vỗ tay.
“Lại còn cho thời gian chuẩn bị sẵn sàng nữa sao?” Đoàn Phi Phàm rất kinh ngạc.
“Vậy nếu không thì sao,” Giang Khoát nhìn cậu, “Ngài có kinh nghiệm à? Truyền thụ cho tôi chút đi.”
Cái đó thì đúng là không có.
“Tới đây, chú Khoát dạy cậu chơi bowling.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm thấy hơi buồn cười, lại thấy hơi vui vui khó tả, nhưng phần nhiều là thấp thỏm bất an.
Cậu đứng dậy, bước tới bên Giang Khoát.
“Lấy bóng đi.” Giang Khoát nói.
Cậu bước tới cầm một quả bóng.
“Vừa rồi tôi thấy cậu ném bóng,” Giang Khoát nói, tay gõ lên tay trái cậu một cái, “Chỗ khác đều không vấn đề, chỉ cần chú ý cân bằng sức ở tay trái…”
“Được.” Đoàn Phi Phàm định thần lại.
“Tay phải lúc ra bóng không được cong.” Giang Khoát lại gõ lên vai phải của cậu một cái.
Tuy đang mặc áo len, nhưng cảm giác động chạm vẫn rất rõ rệt, tâm trí vừa ổn định giờ lại nhảy loạn lên.
Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát.
“Mắt nhìn đằng trước.” Giang Khoát khoanh tay, mặt rất nghiêm túc.
Đoàn Phi Phàm nhìn đằng trước, hít một hơi, thời gian chuẩn bị cũng không quá lâu, cho thấy bản thân cậu cũng chơi không tập trung, cậu nhanh chóng nhằm phía trước mà ném bóng.
Trái bóng bay ra rất vững, lăn trên đường băng chưa được một mét thì vẽ một đường vòng cung nét căng, rơi xuống rãnh bên cạnh.
“Cậu dạy thế này không được rồi,” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn Giang Khoát, “Vừa rồi tôi còn trúng được năm sáu con ki đó.”
“Vấn đề là ở tôi hả?” Giang Khoát nói.
“Vấn đề là ở tôi.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Mặc dù mấy cú ném bóng sau đó, Giang Khoát không động vào cậu nữa, nhưng sức chú ý của Đoàn Phi Phàm rút cuộc vẫn không tập trung nổi, không ném được cú nào trọn điểm, cú tốt nhất chỉ đổ được tám con ki.
Thậm chí còn bị Đổng Côn cười nhạo.
*
Đây là lần đầu tiên Đoàn Phi Phàm biết rằng, con mẹ nó cảm xúc lại có thể ảnh hưởng đến thần kinh vận động như vậy.
Mãi tới khi nhân viên phục vụ tới nhắc phải đóng cửa sân, cậu vẫn chưa ném được cú nào trọn điểm.
Lúc cả đám quay về biệt thự, Đinh Triết còn cảm thán: “Tao cứ tưởng khả năng phối hợp vận động của Đoàn Phi Phàm tốt lắm, hôm nay mới thấy hóa ra cũng chẳng ra sao.”
“Cút ra chỗ khác.” Đoàn Phi Phàm đáp gọn.
*
Lưu Bàn ngâm mình xong đã vào phòng, Tôn Quý vừa bước vào, hai người liền lập tức tranh giành cái giường.
“Để cái gối xích qua chút đi!”
“Tao mập hơn mày một cỡ, chẳng phải tao chiếm nhiều chỗ hơn chút sao?”
Đoàn Phi Phàm ngạc nhiên mở cửa phòng bọn họ: “Bọn mày chỉ có một giường thôi à?”
“Sao hả, phòng bọn mày có hai giường à?” Tôn Quý cũng rất kinh ngạc.
“Đúng thế.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tại sao bọn mày lại có hai giường chứ?” Lưu Bàn hỏi.
“Sao tao biết?” Đoàn Phi Phàm nói, “Đấy là cái phòng bọn mày giành xong còn thừa lại mà.”
Về đến căn phòng trong cùng thì thấy Giang Khoát đã đi tắm, Đoàn Phi Phàm nhìn hai chiếc giường, trong lòng đủ thứ cảm xúc lẫn lộn.
Nếu như phòng này cũng chỉ có một giường, đêm nay cậu sợ mình phải ra ngoài hồ ngâm mình mới đỡ ngượng nghịu…
Hai người đều đã tắm xong, nhìn giờ thì đã nửa đêm.
Đoàn Phi Phàm nằm xuống giường, chăm chăm nhìn trần nhà, hồi chiều đã ngủ một giấc ở phòng karaoke, hơn nữa hôm nay đột nhiên gặp phải chuyện ngoài dự liệu, lúc này cậu hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Giang Khoát cầm chai nước đặt lên chiếc tủ nhỏ đầu giường cậu.
Đoàn Phi Phàm nhìn chai nước, thấy hơi ngạc nhiên, con người này ngay cả khi có người bị sốt còn chẳng biết phải rót cho ly nước, vậy mà trước khi ngủ lại mang nước cho cậu.
“Khỏi cần cảm động,” Giang Khoát nói, “Buổi tối tôi thường uống nước, tiện tay lấy cho cậu thôi.”
“…Còn đang ngạc nhiên,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn chưa tới bước cảm động thì đã bị cậu chặn họng luôn rồi.”
Giang Khoát nằm xuống, bật cười.
Sau khi tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, với sự góp phần về mặt thị giác, bốn phía dường như càng yên tĩnh hơn, trong phòng chỉ còn tiếng thở của hai người.
Đoàn Phi Phàm ngay cả cử động kéo chăn một chút cũng không dám làm nhiều, cậu luôn có một cảm giác giống như chột dạ “Sao mình vẫn chưa ngủ chứ.”
Bên Giang Khoát từ nãy đến giờ lại luôn rất tĩnh lặng.
Đoàn Phi Phàm nằm thẳng không biết đã bao lâu, lưng cậu đã bắt đầu đau, nãy giờ ngoài việc thở ra, cậu không hề có cử động nào khác.
Nhưng nghe tiếng thở của Giang Khoát nãy giờ vẫn chưa hề thay đổi, Đoàn Phi Phàm biết cậu ấy cũng chưa ngủ.
[HẾT CHƯƠNG 56]
- -----oOo------