Tam Phục

Chương 58


trước sau

“Lên thôi,” Giang Khoát nói, “Đi ăn sáng.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm buông tay Giang Khoát ra, tự mình nhảy tới chỗ cầu thang bể bơi.

Cứ tưởng những lời Đinh Triết nói có thể sẽ làm Đoàn Phi Phàm hơi xấu hổ, nhưng Đoàn Phi Phàm lại nhảy rất vui vẻ, thậm chí còn dang rộng hai tay, vừa nhảy vừa quạt nước.

“Nếu cậu không đạp cả hai chân xuống nước nữa, nói không chừng cứ thế này lại thành biết bơi đấy.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm lập tức đạp một cái nhô lên, vừa quạt nước vừa đạp một bên chân.

Sau đó thì chìm xuống rất nhanh.

“Đệt.” Giang Khoát vội vàng xông tới để kéo lên.

Tuy Đoàn Phi Phàm có chiều cao xấp xỉ Giang Khoát, mực nước này chỉ cần đứng thẳng là sẽ không thể chìm được, nhưng người không biết bơi nhìn chung đều sẽ quẫy đạp lung tung, lại thêm sức nổi nên rất khó đứng dậy, hồi đầu Đại Pháo học bơi cũng vậy, sặc nước gần chết ngay cả trong bể bơi dành cho thiếu nhi sâu tới đùi.

Lúc này, Đoàn Phi Phàm chìm xuống, không thể nào lập tức đứng thẳng dậy ngay được.

Giang Khoát thấy dưới nước hỗn loạn toàn bọt nước với bọt khí, cậu đưa tay quờ quạng nhưng chẳng quờ thấy gì, cậu đành phải lặn hẳn xuống nước.

Lúc tiến lại gần Đoàn Phi Phàm, chưa gì cậu đã bị Đoàn Phi Phàm vung một cánh tay vào mặt.

Nhưng cậu chưa kịp vung tay đấm lại cho một cái, Đoàn Phi Phàm đã định thần lại, vội đưa tay ra.

Được đấy chứ, tốc độ phản ứng thế này.

Giang Khoát túm lấy tay Đoàn Phi Phàm, sau đó đưa tay kia ra định ôm lấy eo cậu ấy.

Ôm không tới.

Đành phải túm lấy quần bơi của cậu ấy, kéo cậu ấy lên mặt nước, rồi lại kéo tay lần nữa cho cậu ấy đứng thẳng người.

Đoàn Phi Phàm một tay bám thành bể, thở ra một hơi dài thật dài, rồi quay sang nhìn Giang Khoát: “Tôi đệt.”

“Không bị sặc nước chứ?” Giang Khoát hỏi.

“Làm sao mà tôi lại bị sặc được chứ?” Đoàn Phi Phàm nói xong liền cười, “Cái con người này, cậu sao thế hả.”

“Bình thường thì đều sẽ bị sặc thôi.” Giang Khoát nói.

“Tôi nín thở mà, ngay từ lúc bắt đầu quẫy đạp, tôi đã nín thở rồi.” Đoàn Phi Phàm lau nước trên mặt, “Nín thở suýt chết luôn, mà cũng kỳ quái thật, mông tôi cứ nổi lên trên, còn đầu thì chìm xuống.”

Giang Khoát phì cười: “Tại bụng cậu có không khí mà, phải nổi lên thôi.”

“Cậu…” Đoàn Phi Phàm liếc nhìn Giang Khoát, rồi lại nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng đưa tay xuống dưới nước kéo kéo quần bơi, “Cũng hơi bị khỏe quá đó.”

“Thít chặt quá hả?” Giang Khoát thử nhìn xuống dưới nước, mặt nước rung rinh làm hình ảnh vỡ vụn, nhìn cũng không rõ.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm trèo lên bờ, “Tôi lên luôn đây, không đi dưới này nữa, sợ lại ngã thêm một phát.”

Giang Khoát vừa cười vừa chống thành bể bên cạnh, cùng leo lên theo Đoàn Phi Phàm.

“Tới phòng thay đồ VIP đi.” Giang Khoát nói.

“Có gì khác biệt không?” Đoàn Phi Phàm theo Giang Khoát đi ra theo một lối đi khác.

“Thì thoải mái hơn một chút,” Giang Khoát nói, “Cũng không có đám nhóc quậy phá kia.”

*

Phòng thay đồ VIP nhìn cũng không giống phòng thay đồ cho lắm, mà giống một phòng đơn khép kín, hay một phòng nghỉ rất tiện nghi, với một phòng tắm riêng, bên ngoài là một chiếc sofa nhỏ và một chiếc bàn cà phê.

Đoàn Phi Phàm nhận thấy quần áo cậu thay ra lúc nãy đã được nhân viên phục vụ cho vào một chiếc túi vải nhỏ và mang sang bên này.

“Uống nước không?” Giang Khoát tháo kính bơi và mũ bơi, bước tới trước tủ lạnh, tay kéo kéo lưng quần bơi, “Hay uống nước ngọt?”

“Nước đi.” Đoàn Phi Phàm nói rồi quay mặt đi.

Cảnh tượng này thật khiến người ta hơi…

Những giọt nước nhỏ lấm tấm trên thân hình Giang Khoát lóe lên những tia sáng li ti dưới ánh đèn, chốc chốc lại có giọt nước theo làn da trượt xuống, mang theo một vệt sáng lấp lánh.

“Này.” Giang Khoát ném tới một chai nước.

Đoàn Phi Phàm chỉ kịp thoáng nhìn thấy chai nước, cậu vội đưa tay bắt, thiếu chút nữa là bị chai nước đập thẳng vào mặt.

Cậu vặn mở nút chai, ngửa cổ tu hết nửa chai, rồi nhân lúc Giang Khoát cũng đang đứng trước tủ lạnh ngửa cổ tu nước, cậu nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng tắm nhỏ bên cạnh: “Tôi tắm trước nhé.”

“Ừ!” Giang Khoát đáp, sặc một cú vì chỗ nước vẫn chưa nuốt hết.

Giang Khoát chống cửa tủ lạnh ho một hồi lâu, sau đó cậu túm cái áo choàng tắm vắt trên chiếc sofa bên cạnh, che đằng trước người, rồi bước vào một phòng tắm khác.

Cậu mở vòi nước, giảm nhiệt độ nước rồi vặn mở hết cỡ.

Xối nước phải tới năm phút, cậu mới tắt nước, thở ra một hơi thật dài.

Lúc Giang Khoát tắm xong, thay đồ rồi đi ra, Đoàn Phi Phàm cũng vừa mới ra, đang ngồi xem TV ở sảnh chung phòng VIP.

Thấy cậu đi ra, Đoàn Phi Phàm quay lại hỏi: “Được chưa?”

“Rồi.” Giang Khoát hắng giọng, “Đi thôi.”

Tuy Giang Khoát đã từng nói “Người bình thường đều sẽ như vậy,” nhưng cậu vẫn có chút chột dạ, mặc dù cậu chẳng làm gì cả nhưng vẫn cảm thấy câu hỏi “Được chưa?” này của Đoàn Phi Phàm như có ý gì đó. Như thể bản thân cậu vừa mới làm chuyện gì đáng xấu hổ mà bị Đoàn Phi Phàm phát hiện.

Cái gì được chưa?

Làm cái gì được chưa?

Nếu không hỏi thế này, thì còn có thể hỏi thế nào nữa?

Xong chưa?

Xong việc chưa?

…Vậy lại càng giống như có ý gì khác.

*

Bữa sáng hôm nay là buffet ở bên nhà hàng VIP của khách sạn, lúc hai người tới, mấy người kia đã lấy xong đồ ăn, đang ngồi ở bàn.

“Bọn mày nhìn xem,” Đinh Triết nói, “Đúng là lề mề sốt cả ruột, tao mà không đi gọi thì hai đứa nó giờ vẫn đang ở dưới hồ bơi, hết chạy bộ lại khiêu vũ, hết khiêu vũ lại chạy bộ.”

Đoàn Phi Phàm nghe thấy liền cười: “Chưa hết, tao còn lặn nữa cơ.”

“Được đấy chứ, trong chừng đó thời gian thôi ấy hả?” Đổng Côn nhìn cậu, “Vậy bọn tao cũng học được đúng không?”

“Mày đừng có khen nó, hai đứa nó vừa rồi còn chửi mày bị bệnh đấy.” Đinh Triết nói.

“Hai đứa nào?” Đoàn Phi Phàm chỉ Giang Khoát, “Cậu ấy nói đấy chứ.”

“Dựa vào đâu mà bảo tôi bệnh hả?” Đổng Côn trừng mắt.

“Tôi đi lấy đồ ăn đây.” Giang Khoát quay người bước đi.

“Chạy cũng vô ích thôi,” Đổng Côn nói, “Cậu có giỏi thì đừng có gặp tôi nữa!”

Lấy đồ ăn xong là lập tức gặp lại Đổng Côn, cậu ta đã quên những gì mình nói ra mười phút trước, đang cùng cả đám sôi nổi bàn kế hoạch hôm nay.

Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm ăn xong, vừa đặt dao nĩa xuống, mấy người kia đã đứng dậy: “Lên đường.”

Giang Khoát định bảo không cần gấp thế, còn thời gian cả ngày cơ mà, nhưng do sáng sớm mai, bọn họ sẽ phải lên đường đi trượt tuyết nên mấy người này luôn có cảm giác gấp gáp theo kiểu “Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi.”

*

Cả ngày hôm nay lịch trình được sắp xếp kín mít, khách sạn có một công viên giải trí trên băng, thực ra là cho trẻ em chơi, trang thiết bị không nhiều, chỉ có mấy cái cầu trượt, vài sườn dốc trượt tuyết, một sân băng nhỏ, nhưng đám Đinh Triết vẫn quậy bung nóc.

Giang Khoát từ đầu đến cuối chẳng còn tâm trí nào mà chơi, mỗi lần nhìn thấy Đoàn Phi Phàm, cậu lại thấy xấu hổ, vô thức nhìn tránh đi chỗ khác, đặc biệt là khi Đoàn Phi Phàm cũng ngẫu nhiên đang tránh ánh mắt cậu thì càng khiến cậu thấy thấp thỏm hơn.

Theo đuổi người ta là theo đuổi thế này sao?

Đoàn Phi Phàm sẽ không bị cậu làm cho sợ hãi mà đằng sau quay – bước đều đấy chứ…

*

Chơi ngoài khu giải trí xong thì cũng đông cứng cả người, mấy người kia lại nối đuôi nhau ra hồ nước nóng công cộng ngâm một chập.

Kiểu hoạt động cởi trần này, Giang Khoát không tham gia toàn bộ, ngâm được nửa giờ, cậu đi vào bar. Giờ này trong bar vắng người. Vừa mới gọi rượu, còn chưa kịp uống thì bên cạnh đã có người ngồi xuống.

“Trùng hợp ghê, anh Lý.” Là tiếng con gái.

Giang Khoát quay đầu lại, thấy cô gái hôm qua định xem bói tình duyên cho cậu.

“Không nhớ em sao?” Cô gái cười.

“Ừm.” Giang Khoát thầm thở dài trong lòng, ở đâu cũng không được yên thân.

“Tình duyên nam mà anh nói,” Cô gái gọi rượu xong liền nhìn cậu, “Là người hôm nay cùng anh ăn sáng phải không?”

“Cùng tôi ăn sáng có tới sáu người.” Giang Khoát nói.

“Người đẹp trai nhất đó,” Cô gái bật cười, sau đó nghĩ một chút rồi chống cằm nhìn cậu, “Là thật hả? Hay chỉ để từ chối em trước?”

Giang Khoát quay sang nhìn cô gái.

“Cả hai.” Cậu nói.

“Ầy,” Cô gái xua xua tay, “Xấu hổ ghê.”

Giang Khoát ngửa cổ uống hết rượu, sau đó đặt ly xuống, ra khỏi quầy bar.

Chẳng có chỗ nào để đi, mà cũng không muốn quay về nhìn Đoàn Phi Phàm cởi trần, Giang Khoát đi loanh quanh trong khách sạn, đánh một vòng quanh tất cả các khu vực công cộng, thậm chí còn tìm ra vài chỗ cần phải cải thiện.

Nếu để sếp Giang biết, chắc hẳn ông ấy sẽ cảm động đến dâng trào nước mắt.

Lịch trình ăn trưa do Đại Pháo sắp xếp, lúc Giang Khoát đến, mấy người kia chẳng mấy để ý đến việc cậu đột nhiên biến mất – Đại Pháo thì quen rồi, còn nhóm Hình mẫu thì đang chơi điên cuồng nên hoàn toàn chẳng để tâm.

Chỉ có Đoàn Phi Phàm lúc ngồi xuống bên cạnh cậu là hạ giọng khẽ hỏi: “Đi đâu về đấy?”

“Đi loanh quanh,” Giang Khoát nói, “Xem cách quản lý khách sạn.”

Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, im lặng một lúc rồi cười.

Nhưng rồi cũng không hỏi thêm nữa.

Buổi chiều với buổi tối, mọi người vẫn tràn đầy năng lượng, nhóm Hình mẫu trước tiên chạy đi leo núi giả, sau đó lại chơi máy mô phỏng trượt tuyết một lúc, bảo là chuẩn bị cho trượt tuyết thật ngày mai, tiếp theo về phòng, cùng nhau ngâm mình nghỉ ngơi. Đinh Triết thì nhân tiện duyệt lại ảnh chụp hai ngày nay.

Ngâm mình chán cả bọn lại tiếp tục đi chơi, thậm chí còn đi xem một bộ phim, ăn tối xong, trong khách sạn có biểu diễn văn nghệ, Đại Pháo trụ không nổi nên về phòng ngủ, nhóm Hình mẫu thì kéo nguyên một băng không thiếu một ai đi ngồi ghế VIP do Giang Khoát thu xếp cho mà xem biểu diễn.

Lúc xem biểu diễn, sự thiếu tập trung của Giang Khoát đã lên đến đỉnh điểm.

Buổi biểu diễn có mấy chỗ rất đặc sắc, cả khán phòng đều hét ầm lên, Giang Khoát ngồi một bên, có vẻ lần nào cậu ấy cũng giật bắn mình.

Đã mấy lần, Đoàn Phi Phàm nghĩ hay là mình cứ trở về phòng trước, cậu cảm thấy từ sau khi ở bể bơi, cả ngày hôm nay, Giang Khoát có vẻ tránh né cậu. Lúc có cả đám, hai người trông có vẻ rất sôi nổi, nhưng kỳ thực thì chẳng nói với nhau được mấy câu.

Đây vốn là cục diện mà cậu đã từng muốn – giữ nguyên hiện trạng.

Nhưng trạng thái của Giang Khoát lại quá rõ ràng, khiến cậu bất an.

…Mà hiện trạng vốn cũng không phải là như thế này.

Hôm nay, trước khi cậu vào tắm ở phòng thay đồ, Giang Khoát từ đầu đến cuối vẫn đứng trước tủ lạnh, quay lưng lại phía cậu, về mặt lý thuyết thì không thể phát hiện ra được gì… khiếm nhã cả.

Chậc.

Xem xong buổi biểu diễn, về đến biệt thự thì đã rất muộn, cả đám lộn xộn về phòng, thu dọn đồ rồi tắm rửa.

Lúc Đoàn Phi Phàm vào phòng, Giang Khoát đang nhét quần áo vào trong vali, thấy cậu bước vào, Giang Khoát cũng không nói gì.

Đoàn Phi Phàm vốn vẫn muốn kiếm chuyện gì để nói, nhưng Giang Khoát phản ứng như vậy, khiến cậu đột nhiên không nói được gì.

“Cậu dùng nhà tắm không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cậu dùng đi.” Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.

Đoàn Phi Phàm đành bước vào nhà tắm, tắm rửa xong đi ra, Giang Khoát đã thu dọn xong vali, đang đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.

“Tuyết rơi rồi hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Chưa.” Giang Khoát nói.

“Vậy cậu đứng đó làm gì?” Đoàn Phi Phàm bắt đầu dọn đồ của mình.

“Chỉ là xem mỗi lần cậu đứng đây thì nhìn cái gì.” Giang Khoát nói.

“Tôi là đứng đần người ra đó thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy tôi cũng thế.” Giang Khoát nói.

Thu dọn đồ xong thì cũng đến lúc đi ngủ, nhưng Đoàn Phi Phàm cảm thấy Giang Khoát xem ra định đứng đó cả đêm.

Biểu hiện của cậu ấy cả ngày hôm nay, cộng thêm việc Đại Pháo lúc trước nói cậu ấy không quen ở chung phòng với người khác khiến Đoàn Phi Phàm do dự không biết có phải mình nên kiếm phòng khác mà chen chúc ngủ ké một đêm không, hoặc là…

“Nếu cậu muốn đổi phòng với Đại Pháo,” Đoàn Phi Phàm nói hơi chật vật, “Thì đổi luôn đi, lát nữa cậu ta lại ngủ mất.”

Giang Khoát quay lại nhìn cậu, sau đó rất nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lúc đóng cửa thì nói một câu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Đoàn Phi Phàm vội đáp, một giây sau, cánh cửa đóng lại.

*

Đại Pháo vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường nghịch điện thoại.

“Qua kia đi.” Giang Khoát lấy từ trong tủ ra cái chăn mà tối qua cậu đắp.

“Cậu ta không có ngáy nha,” Đại Pháo nói, “Hai đứa mày có
chuyện gì phải không? Nói với tao chút đi, để tao còn giữ khoảng cách cho hợp lý.”

“Có thể có chuyện gì chứ.” Giang Khoát ném cái chăn xuống giường, rồi ra sofa ngồi xuống.

“Buổi sáng vẫn còn vui vẻ mà.” Đại Pháo nói.

“Giờ cũng vẫn vui vẻ.” Giang Khoát nói.

“Thôi đi mày.” Đại Pháo ngồi dậy, chuẩn bị đi qua.

“Pháo à,” Giang Khoát nghĩ một chút rồi gọi cậu ta, “Mày với bạn gái trước đây của mày ấy, là San San phải không?”

“Ừ, sao hả? Chia tay cũng hai năm rồi.” Đại Pháo nói.

“Mày theo đuổi cô ấy hả?” Giang Khoát hỏi.

“Tao thì làm gì có cô nào là tao không theo đuổi đâu,” Đại Pháo rất thật thà, “Con gái tốt đều phải theo đuổi hết, không theo đuổi là người ta coi thường mình.”

“Là coi thường mày, không phải coi thường tao.” Giang Khoát nói.

“Mày bắt bẻ câu chữ làm gì hả, được rồi, là coi thường tao,” Đại Pháo bước tới, “Sao hả?”

“Theo đuổi thế nào?” Giang Khoát nói, “Mày theo đuổi hết em này đến em khác, kinh nghiệm đầy mình đúng không?”

“Tao đệt,” Đại Pháo sửng sốt, trợn mắt nhìn cậu rất lâu, sau đó cúi xuống nhòm cậu một lúc, “Mày muốn theo đuổi ai hả?”

“Không phải việc của mày,” Giang Khoát xua tay, “Mày cứ nói theo đuổi thế nào đi.”

“Là vụ tarot tối qua đúng không?” Đại Pháo hỏi.

Tarot?

Tarot gì?

Tarot nào?

“Hôm nay tao tình cờ gặp lại cô gái đó, ẻm bảo hai đứa mày còn gặp nhau trong bar nữa.” Đại Pháo lại nói, “Em đó khỏi phải theo đuổi, tao add ẻm rồi, giúp mày hẹn gặp một bữa là đảm bảo thành công luôn.”

Giang Khoát giờ mới hiểu ra: “Đệt, không phải cô ta.”

“Vậy thì là ai?” Đại Pháo cực kỳ tò mò, “Người khác bảo tao đừng hỏi thì tao chắc chắn sẽ không hỏi, nhưng mày ấy, vạn năm không thèm để mắt đến ai, đột nhiên lại muốn theo đuổi ai đó, mày bảo tao đừng hỏi, tao có thể không hỏi sao?”

“Trước tiên cứ nói theo đuổi thế nào đã, nói xong tao sẽ cho mày biết.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo nghiến răng, ngồi xuống bên cạnh Giang Khoát: “Được, nói đi, tình hình với người này thế nào rồi?”

“Thì tình hình là người đó thích tao, rồi hiện tại tao định theo đuổi người đó.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo lại im lặng, một lúc sau mới nói: “Đây chẳng phải là vụ tarot sao? Ẻm thích mày, rồi sau đó mày định theo đuổi ẻm.”

“Cút xéo.” Giang Khoát chỉ ra cửa, “Đi ngủ đi.”

“Được rồi, không phải vụ tarot,” Đại Pháo bẻ ngón tay, “Là một người nào đó, hiện tại người này thích mày, mày muốn theo đuổi người đó. Xin hỏi mày theo đuổi làm cái quần què gì vậy, mày cứ đồng ý người ta luôn chẳng phải là xong rồi sao?”

“Người ấy không định nói cho tao biết, cũng không cần câu trả lời của tao, cũng chẳng chuẩn bị để ở bên tao,” Giang Khoát nhìn Đại Pháo, “Hiện tại người đó còn bắt đầu giữ khoảng cách với tao nữa!”

“…Đệt.” Đại Pháo lại thêm một phen kinh ngạc, “Con mẹ nó ép người kiểu gì vậy?”

“Nói năng cho cẩn thận.” Giang Khoát nói.

“Tại sao lại giữ khoảng cách chứ, có lý do gì sao?” Đại Pháo nói, “Cái này phải tùy triệu chứng, trước khi ngó lơ mày, hai người đã đến mức nào rồi?”

“Hai bọn tao quan hệ rất thân, là… rất thân đó.” Giang Khoát nói, “Người ấy giờ hơi tránh né tao, hơi có chút lạnh nhạt… Tao cảm thấy… có thể là do tao nôn nóng quá.”

“Quan hệ rất thân?” Đại Pháo nhìn cậu, một lát sau đột nhiên đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, rồi quay lại chỉ cậu, “Quan hệ rất thân? Mày…”

“Đừng có chỉ tao.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo thu tay lại, rồi nhìn cậu: “Người mà mày đang nói ấy, là nam hay nữ?”

Giang Khoát không đáp.

“Nam phải không?” Đại Pháo nói, “Mày có đời nào thân thiết với nữ đâu, trừ Giang Liễu Liễu với mẹ mày ra.”

Giang Khoát thở dài, đúng thật.

“Đoàn Phi Phàm phải không?” Đại Pháo nói.

Thông minh thật, thằng bạn từ nhỏ này.

Không hổ là bạn từ nhỏ của tao.

Giang Khoát nhìn Đại Pháo, vẫn không nói gì.

“Trâu bò thật,” Đại Pháo lại đi mấy vòng trong phòng, rồi giơ ngón cái với cậu, “Mày mà nói là Đoàn Phi Phàm thì tao lập tức hiểu ngay, quan hệ hai đứa đúng là rất thân, cực kỳ thân, con mẹ nó đúng là đột nhiên ngộ ra mọi sự, con mẹ nó chứ bây giờ tao lại thấy chẳng có gì kỳ lạ nữa cả.”

“Đừng nói nhảm nữa,” Giang Khoát nói, “Cậu ấy bây giờ ngó lơ tao rồi, làm sao đây?”

“Đây là tình huống quyết định đấy,” Đại Pháo nhíu mày nói, “Mày có thật lòng hay không, mày thực sự muốn ở bên cậu ấy, hay chỉ có ý định chơi bời rồi lên giường…”

“Này!” Giang Khoát ngắt lời cậu ta, “Tao không phải là mày.”

“Bạn gái nào của tao, tao cũng đều đối xử rất thật lòng đấy nhé,” Đại Pháo trợn mắt nhìn cậu, rồi ngồi lại ghế sofa, “Cậu ta không muốn ở bên mày, việc này cũng dễ hiểu, cậu ấy là kiểu người như vậy, trải qua nhiều chuyện, mà cũng chưa thấy bố mẹ cậu ấy bao giờ…”

“Ly hôn rồi, bố cậu ấy đang ngồi tù.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo khựng lại: “Vậy thì đúng rồi, không muốn ở bên mày cũng là chuyện bình thường.”

“Không nói chuyện này nữa, tao không quan tâm mấy vụ này,” Giang Khoát nói, “Mày cứ nói đi, cậu ấy ngó lơ tao rồi, tao phải làm sao?”

“Lơ cậu ta luôn đi.” Đại Pháo nói.

“Lơ luôn?” Giang Khoát nhìn Đại Pháo, “Làm sao mà lơ được?”

“Cậu ta không để ý đến mày, thì mày cũng không để ý đến cậu ta nữa,” Đại Pháo nói, “Cho cậu ta bức bối một trận, sau đó lại quay lại với cậu ta, thế là dễ xử rồi.”

“Đại ca,” Giang Khoát ghé lại trước mặt Đại Pháo, “Cái cậu ấy muốn chính là tao không để ý đến cậu ấy nữa đó, là quay trở lại mối quan hệ ban đầu đó, làm thế này chẳng phải đúng ý cậu ấy sao?”

“Đó là lúc cậu ta còn chưa biết mày cũng có ý với cậu ta,” Đại Pháo nhếch mép, “Giờ cậu ta biết rồi, sẽ không thể nào quay lại được đâu, cứ coi như cậu ấy tưởng là quay lại được đi nữa, thì thực tế cũng không thể quay lại được. Hiểu không?”

Giang Khoát không nói gì, chìm vào suy nghĩ.

“Cứ dồn nén cậu ta mấy hôm đi.” Đại Pháo dựa ra sau, vòng tay sau gáy mà gối đầu, mặt đầy vẻ tự tin, “Với ai cũng được, cứ ngó lơ cậu ta đi, chẳng phải cậu không muốn để ý đến tôi nữa đó thôi, được rồi, tôi cho cậu được toại nguyện.”

“Không hiểu sao tao cảm thấy nếu làm như vậy…” Giang Khoát nói, “Thì chuyện này coi như chấm hết luôn quá.”

“Vậy mày còn chiêu nào khác không?” Đại Pháo hỏi, “Mày có chiêu nào khác mà lại đến nỗi tới hỏi tao sao?”

“Không có.” Giang Khoát nói.

“Vậy cứ thử đi,” Đại Pháo phẩy tay, “Ngày mai chẳng phải đi sân trượt tuyết sao, mày mà đi, Lục Thi chắc chắn sẽ đi, mày cứ cười cười nói nói với con bé là được.”

“Không ổn,” Giang Khoát nhíu mày, “Lục Thi mà hiểu lầm thì làm sao?”

“Nói mấy câu cho phải phép, rồi cười mấy cái thôi, mày chỉ cần đừng trưng cái mặt chảy dài tám trượng ra với con bé là được rồi,” Đại Pháo nói, “Bình thường mày toàn mặt lạnh với con gái, chỉ cần mày cười một cái thì con mẹ nó đã là không bình thường rồi, như vậy là đủ.”

Giang Khoát vẫn nhíu mày.

“Tao đi ngủ đây,” Đại Pháo đứng dậy, “Mày cứ tùy cơ mà hành động.”

*

“Giang nhiều tiền nghe rõ trả lời, Giang nhiều tiền nghe rõ trả lời.” Từ bộ đàm bỗng vang lên giọng Đổng Côn.

Giang Khoát đang cuộn tròn trong ghế phó lái mà ngủ, Đoàn Phi Phàm trước đó đã vặn nhỏ tiếng bộ đàm xuống hết cỡ, nhưng tiếng ồn vẫn đánh thức cậu.

“Gì vậy?” Giang Khoát cầm bộ đàm lên hỏi.

“Sân trượt tuyết này cũng là của nhà cậu phải không? Cũng là của nhà cậu phải không?” Đổng Côn hỏi.

“Không phải,” Giang Khoát dụi mắt, “Là của bạn sếp Giang.”

“Đã rõ, đã rõ.” Đổng Côn nói, “Sắp tới nơi rồi sắp tới nơi rồi, đừng ngủ nữa đừng ngủ nữa.”

“Đệt.” Giang Khoát ném cái bộ đàm đi, rồi ngáp một cái.

Cả đêm qua Giang Khoát ngủ không sâu, trong mơ còn trăn trở về mấy kế hoạch không đáng tin cậy mà Đại Pháo nói với cậu. Sáng ra lên xe một cái, cậu chẳng buồn lưu tâm đến thái độ của Đoàn Phi Phàm nữa, cứ thế lăn ra ngủ luôn.

Khu trượt tuyết chỉ cách khách sạn quãng đường chưa tới hai giờ đồng hồ, trước bữa trưa, họ đã tới nơi.

Bãi đậu xe đầy kín những xe, hầu như không còn chỗ đậu.

“Giang Khoát,” Từ bộ đàm vang lên giọng Đại Pháo, “Gọi điện cho Lục Thi đi, sang bãi đậu xe bên kia của bọn họ, bên này hết chỗ rồi.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Cầm điện thoại lật tới lật lui mới lật tới số của Lục Thi, lúc đang do dự, Giang Khoát cảm thấy Đoàn Phi Phàm đang nhìn mình, vậy là cậu liền bấm gọi.

“Giang Khoát? Đến rồi hả?” Bên kia lập tức nghe máy, giọng nói lanh lảnh của Lục Thi mang theo cả tiếng cười.

“Đang ở bãi đậu xe,” Giang Khoát nói, “Hết chỗ rồi.”

“Đi lối sau đi,” Lục Thi nói, “Tôi bảo bọn họ mở cửa!”

“Được.” Giang Khoát nói, “Lát gặp.”

Lục Thi vẫn đang nói, Giang Khoát đã chuẩn bị cúp máy rồi lại đành phải đưa điện thoại trở lại bên tai.

“…Sắp xếp xong hết rồi, lát đi ăn cơm.” Lục Thi nói.

“Được.” Giang Khoát đáp, sau khi chắc chắn là cô bạn không còn nói nữa, cậu liền cúp máy, rồi cầm lấy bộ đàm, “Pháo à, đi cửa sau.”

Đại Pháo lái xe đi ra cửa sau, Đoàn Phi Phàm đổi hướng xe đi theo, rồi rất tự nhiên hỏi một câu: “Là bạn cậu hả?”

“Đúng vậy,” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cùng nhau lớn lên đấy.”



[HẾT CHƯƠNG 58]

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện