Khả năng học tập của Giang Khoát hoàn toàn không thể hiện được qua việc bóc quýt, bóc một hồi ra một đống vỏ quýt nát vụn.
“Bóc một quả cam chẳng phải cũng thế này sao?” Đoàn Phi Phàm rất bó tay, “Ngài bóc quýt bao giờ chưa vậy?”
“Ít khi lắm,” Giang Khoát nói, “Tôi không thích ăn trái cây mấy, chỉ khi nào dì Lưu bóc gọt cắt sẵn để trước mặt, tôi mới ăn tạm vài miếng.”
“Vậy lần này khổ cho cậu rồi.” Đoàn Phi Phàm há miệng.
Giang Khoát nhét nửa quả quýt vào miệng cậu: “Không sao, cậu đừng bảo tôi gọt táo cho cậu là được.”
Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Sao vậy?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Tôi lại nhớ hồi nhỏ bóc quýt cho Đoàn Lăng, phải tách từng múi từng múi bỏ vào bát,” Đoàn Phi Phàm vừa ăn vừa nói, “Sau đó rắc ít đường lên cho chị ấy ăn.”
“Cậu nghĩ thế có phải hơi tưởng bở quá không,” Giang Khoát thở dài, “Cậu là Đoàn Lăng, còn tôi là cậu chắc, lại còn phải kiếm cái bát rắc đường cho cậu nữa?”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Là tôi hồi tưởng chút thôi.”
“Đoàn Lăng đúng là sướng thật đó.” Giang Khoát nói, “Dì Lưu còn chẳng làm cho tôi như vậy.”
“Con gái rượu mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Từ nhỏ đã được chiều rồi, nên cũng nóng tính lắm.”
“Vậy có phải bắt nạt không đó?” Giang Khoát hỏi, “Tôi có một ông anh họ, là con của cậu tôi, bố tôi là con một, tôi không có anh chị em họ nào khác, ông anh họ đó mà dám sai bảo tôi như thế, tôi đập cho liền.”
“Không phải đâu, là không coi tôi như người ngoài đó, em ruột thì mới sai phái như vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú thím tôi cũng vậy, cũng đánh cũng mắng không nuông chiều, coi tôi như con trai họ vậy.”
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Tôi hiểu ý cậu, chỉ là tôi cảm thấy cậu vẫn để tâm chuyện đó, mặc dù biết thế này thật sự là tốt cho cậu, nhưng vẫn có cảm giác ăn nhờ ở đậu.”
“Có thể không để tâm sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi ở nhà bà tôi thì vẫn còn được, dù sao thì bà cũng chỉ nuôi có mỗi đứa cháu là tôi, không có cảm giác áy náy vì giành mất tình cảm của ai đó.”
“Tôi tưởng cậu từ đầu đã ở Ngưu Tam Đao?” Giang Khoát lại bóc một quả quýt nữa, chuẩn bị nhét nửa quả vào miệng Đoàn Phi Phàm rồi lại nghĩ ngợi một thoáng, sau đó tách ra hai múi, bỏ vào miệng cậu.
“Mấy năm bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi muốn tách khỏi chú tôi để làm riêng, bận mải lắm, cũng chẳng có thời gian để ý đến tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi ở nhà bà, sau đó bố tôi cũng không chạy qua chạy lại nổi nữa, liền đưa tôi về nhà sống, chưa được hai năm thì đã vào tù.”
Giang Khoát thở dài: “Lần trước cậu chẳng kể với tôi kỹ thế này.”
“Hồi đó hai ta là quan hệ gì chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chẳng phải cũng là bạn sao?” Giang Khoát nói.
“Vậy sao cậu không hỏi chứ?” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn Đinh Triết ấy mà, cứ hỏi thẳng luôn, y như cánh nhà báo lá cải đi phỏng vấn.”
Giang Khoát bật cười: “Vậy đâu có được, lỡ cậu không muốn thì sao.”
“Không muốn nói thì tôi không nói thôi,” Đoàn Phi Phàm nhìn phía trước, nhận ra xe mấy người kia chẳng biết đã đi đường nào, “Bình thường bọn tôi nói chuyện với nhau cũng chẳng có mấy kiểu giữ kẽ gì đặc biệt, nhìn chung cứ hiểu ý nhau là được.”
“Rất hay,” Giang Khoát nói, “Khỏi cần đoán.”
Xe lại chạy thêm một lúc, Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn bảng điều khiển: “Xì…”
“Hử?” Giang Khoát quay sang, “Lại va vào miệng hả?”
“Áp suất lốp có vấn đề,” Đoàn Phi Phàm nhìn kính chiếu hậu bên phải, “Bánh sau bên phải, cậu ngó thử xem.”
Giang Khoát thò đầu ra nhìn bánh xe đằng sau, quả nhiên thấy bánh sau bên phải bị non hơn bánh trước một chút, lúc chịu lực lại lõm ra mé ngoài: “Lốp bị thủng rồi đây.”
“Có lốp dự phòng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Có,” Giang Khoát nói, “Thay không? Vẫn chạy thêm được một đoạn nữa chứ?”
“Để xem thử.” Đoàn Phi Phàm vẫn tiếp tục cho xe chạy, lúc nhìn lại lần nữa thì thấy bánh xe đã xẹp xuống thấy rõ, “Thay thôi, vết thủng này nặng đó, không thay mà chạy tiếp là bỏ luôn cái lốp xe đó.”
“Được.” Giang Khoát thở dài.
Đoàn Phi Phàm tìm thấy một đường nhánh rất nhỏ ở phía bên trái trước mặt, cậu cho xe rẽ vào đó.
Giang Khoát vừa xuống xe một cái lại mở cửa quay lại xe, lấy cái áo khoác vất ở ghế sau mặc lên người, ở trong xe nhìn bên ngoài nắng rực rỡ như thế, người ấm sực như vậy, thế mà vừa xuống xe, cậu đã muốn run lên cầm cập.
Đoàn Phi Phàm mặc áo khoác xong mới xuống xe, cậu đi vòng qua bánh sau bên phải, đá vào bánh xe: “Cậu thay hay tôi thay?”
“Bình thường gặp trường hợp này, tôi toàn bảo Đại Pháo thay.” Giang Khoát nói.
“…Tôi thay vậy.” Đoàn Phi Phàm đi qua mở cốp xe đằng sau, “Bình thường chẳng phải cậu toàn chơi xe sao? Không tự thay lốp hả?”
“Cũng thay, cậu không thay thì tôi thay.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm xách thùng đồ ra, đưa mắt nhìn Giang Khoát: “Cậu quay vào xe ngồi đi.”
“Vậy đâu được,” Giang Khoát khoanh tay lại, “Tôi phải tham gia chút chứ.”
“Thu phí đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa quét mã, một ngàn.”
“Cậu ăn cướp hả?” Giang Khoát hét.
“Tôi nối ống máy giặt đã 900 rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đệt.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm thay lốp xe khá thành thạo, cậu ấy dùng kích chống gầm xe lên, sau đó cởi áo khoác ngoài, ném lên nóc xe.
Cờ lê chữ thập vặn một cái, một cái đinh ốc rất nhanh đã được tháo ra.
Giang Khoát rất thích nhìn Đoàn Phi Phàm làm việc, nối ống máy giặt, làm bò nấu tương, thay lốp xe, động tác của Đoàn Phi Phàm rất thành thục, thần thái ngời ngời.
Lúc Đoàn Phi Phàm tháo cái đinh ốc thứ ba, Giang Khoát ngồi xuống bên cạnh, đưa tay kéo áo, luồn vào sờ sờ lưng Đoàn Phi Phàm.
Động tác của Đoàn Phi Phàm ngừng lại, cậu ấy quay sang nhìn cậu: “Giờ làm việc đừng nhân cơ hội giở trò lưu manh chứ.”
“Tay tôi không lạnh phải không?” Giang Khoát hỏi.
“Cái đó thì đúng,” Đoàn Phi Phàm lại tiếp tục tháo ốc, “Tay ngài nãy giờ có rút ra ngoài đâu.”
Giang Khoát vẫn sờ lưng Đoàn Phi Phàm, lần này là sờ từ sau lưng sang bên cạnh, sờ tới eo cậu ấy.
Đoàn Phi Phàm thở dài, cậu ấy chống cái cờ lê chữ thập, quay sang lần nữa: “Làm gì vậy?”
Giang Khoát cười rồi đứng dậy, không nói gì.
Đoàn Phi Phàm ném cái cờ lê xuống đất, đứng dậy nhìn cậu.
“Tiếp tục đi,” Giang Khoát nghiêng đầu, “Tôi không quấy rầy cậu nữa.”
Đoàn Phi Phàm vẫn nhìn cậu chằm chằm, một hồi lâu sau mới nói: “Vết thương trên miệng tôi gần khỏi rồi đó.”
“Hử?” Giang Khoát không hiểu lắm.
Đoàn Phi Phàm đưa tay túm lấy ngực áo khoác của cậu.
“Đệt!” Giang Khoát hét lên, “Cậu lau tay đi đã!”
Mới hét đến đó đã bị Đoàn Phi Phàm kéo tới trước mặt.
Giang Khoát vấp phải cục đá dưới chân loạng choạng, cậu phải chống tay lên cửa xe mới không xô vào người Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm dựa vào xe, nhìn cậu, hạ giọng khẽ nói: “Tôi bảo vết thương của tôi khỏi rồi.”
“Nghe thấy rồi.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, cảm giác giọng mình do nhịp tim đột nhiên tăng tốc mà trở nên hơi khàn.
Nghe như thể cậu đã khát ba ngày.
Đoàn Phi Phàm nghiêng người tới trước.
Trong gió lạnh, vẫn có thể cảm thấy hơi thở cùng thân nhiệt của Đoàn Phi Phàm quét qua mặt, mang theo hơi ấm khiến lòng người chao đảo.
Lúc môi Đoàn Phi Phàm chạm vào môi cậu, Giang Khoát đón nhận đầy thận trọng.
Vết thương chắc chắn vẫn chưa khỏi, có thể thấy vẫn còn sưng, nhưng cảm giác thì rất mềm mại, sự mềm mại và ấm áp mà vào cái hôm va răng vào đó, cậu đã hoàn toàn không cảm nhận được.
Lại còn thoang thoảng mùi quýt.
Gió thổi rất mạnh, quét ù ù xuyên qua khoảng cách giữa chóp mũi họ, giữa trán họ, giữa cổ họ.
Nhưng lúc này, hai người chẳng có cảm giác gì, dù lạnh hay nóng cũng không hề cảm thấy.
Thậm chí cũng chẳng nghe thấy tiếng gió, chỉ nghe thấy tiếng tim đập.
Mãi cho đến khi một chiếc xe từ ngoài đường chính chạy ngang qua bấm một hồi còi, hai người mới giật mình buông nhau ra.
Đoàn Phi Phàm hắng giọng, quay người ngồi xuống tiếp tục vặn cái ốc cuối cùng.
“Cậu có cảm giác gì không?” Giang Khoát hỏi.
“Cậu đừng có nói là không có cảm giác gì đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tổn thương lòng tự trọng.”
Giang Khoát bật cười: “Vết thương trên miệng cơ mà, đau không?”
Đoàn Phi Phàm đưa mu bàn tay cọ cọ trên miệng: “Nói thật chứ, lại rách ra rồi.”
“Chảy máu rồi hả?” Giang Khoát ghé lại gần, quả nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay Đoàn Phi Phàm có một vệt máu mờ mờ, cậu kinh ngạc, “Vừa rồi tôi đâu có thấy vị máu chứ.”
“Máu đến chậm một bước, lúc tụi mình dính lấy nhau, nó không lên kịp.” Đoàn Phi Phàm tháo lốp xe ra, để dưới gầm xe.
Giang Khoát đi qua giúp Đoàn Phi Phàm lăn lốp dự phòng tới, lắp vào.
Trong bộ đàm để trên xe có ai đó đang hét, chẳng biết hét cái gì.
Giang Khoát mở cửa xe, lấy bộ đàm ra: “Bọn tôi bị thủng lốp, vừa thay lốp dự phòng.”
“Ở đâu đó ở đâu đó?” Trong bộ đàm là giọng Đổng Côn, “Làm xong chưa làm xong chưa? Có cần bọn tôi quay lại giúp không? Có cần giúp không?”
Giang Khoát thở dài, Đổng Côn vẫn nhất định câu nào cũng nói hai lần, cậu buộc phải đợi tám kiếp mới có cơ hội lên tiếng: “Khỏi cần, đã thay xong rồi, giờ đi luôn đây.”
“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm đã cất xong cái lốp cũ vừa thay ra.
“Để tôi lái,” Giang Khoát nói, “Cậu còn chỗ thuốc mỡ đó không? Bôi chút đi, hồi sáng vốn đã lành rồi, giờ lại rách ra…”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm ngồi vào ghế phó lái, “Mới nhìn trông như lại bị cắn ấy.”
Giang Khoát cười, lên xe.
*
Lúc hai người lái ra tới con đường núi thì thấy cái xe đi trước, mọi người đang dừng xe đợi hai người.
“Đi thôi.” Giang Khoát hạ cửa sổ xuống gọi.
“Đi theo nha!” Đinh Triết cũng hạ cửa sổ xuống hét lên, coi bộ rất vui vẻ, con xe Brabus làm cậu ta rất sung sướng.
Hai xe một trước một sau tiếp tục lên đường, không bao lâu sau đã ra tới đường cao tốc.
“Vé của bọn cậu đều đặt xong rồi chứ?” Giang Khoát hỏi, “Gần Tết là vé căng thẳng đó.”
“Lúc tới đã đặt luôn chiều về rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tới nơi lấy vé là được.”
“Về nhà rồi lại bận rộn đúng không, tôi thấy điện thoại cậu mấy hôm nay có tin nhắn suốt.” Giang Khoát nói.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cúi xem điện thoại, “Hôm qua chú tôi nhờ một chị trong chợ qua giúp, không thì nhiều việc quá.”
“Là do cậu đi vắng sao?” Giang Khoát hỏi.
“Không hẳn thế,” Đoàn Phi Phàm cười, “Năm nay nhiều đơn hàng, có lúc cần nhiều người, chú tôi cũng sẽ nhờ người tới làm tạm mấy hôm.”
“Đợt này có phải cậu cũng kiếm được kha khá không?” Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Cũng được,” Đoàn Phi Phàm xoay xoay điện thoại, “Sổ sách đều do thím tôi quản lý, có lúc sẽ đưa tôi nhiều hơn một chút… Học kỳ sau, cậu không phải hạn chế chi tiêu nữa đúng không? Tôi thấy sếp Giang chắc không giận cậu nữa rồi.”
“Hình như tôi cũng chẳng có gì để chi tiêu cả,” Giang Khoát nói, “Đợt này ở nhà, tôi cũng chẳng tiêu tiền mấy, chỉ ra ngoài tụ tập với Đại Pháo mấy lần, quần áo tôi cũng chẳng mua.”
“Tết không mua quần áo mới sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cái đó thì phải mua,” Giang Khoát ngẫm nghĩ, “Tôi còn nợ cậu cái áo mà, còn cả khăn quàng nữa.”
“Mùa đông sắp qua rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ngày mai đi mua luôn!” Giang Khoát đập lên vô lăng một cái, còi xe liền kêu một tiếng.
Trong bộ đàm lập tức vang lên giọng Đại Pháo: “Sao vậy?”
“Đụng nhầm.” Đoàn Phi Phàm nói với bộ đàm.
“Giang Khoát không được ra vẻ, đây không phải đường đua.” Đại Pháo nói.
“Không có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lái cẩn thận lắm.”
*
Gần tới trưa, xe về tới thành phố, Giang Khoát gọi điện cho mẹ: “Bọn con về tới nơi rồi, ăn bên ngoài hay ăn ở nhà?”
“Ở nhà,” Mẹ cậu nói, “Sếp Giang chiều nay phải ra ngoài nên cố tình ở nhà đợi mấy đứa về ăn cơm đó.”
“Được, vậy bọn con về thẳng
nhà trước.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm nhìn cảnh phố xá đã có chút quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, các cửa hàng nối tiếp nhau, các dải phân cách cây xanh kéo dài liên tục và không ngừng thay đổi, những tấm biển quảng cáo nơi trạm xe buýt, và thậm chí cả biển chỉ đường.
Những thứ này vốn dĩ đều rất xa lạ, lúc này trong sự xa lạ lại có chút thân thuộc, cảm giác này thật kỳ diệu.
Vì Giang Khoát, cậu sẽ ghi nhớ những con phố xa lạ nào đó nơi một thành phố xa lạ nào đó.
*
Do đây là lần thứ hai mọi người tới nhà, Giang Khoát không cất công dẫn từ cổng chính vào nữa, cậu cho xe chạy vòng luôn vào ga ra.
Bôn Bôn đã đang canh giữ ở ga ra, cửa ga ra vừa mở, nó đã bắt đầu sủa rồi chạy vòng vòng quanh xe.
Đại Pháo xuống xe: “Bôn à!”
Bôn Bôn vui sướng xông tới vẫy đuôi, rúc đầu vào tay Đại Pháo để Đại Pháo xoa đầu.
Đoàn Phi Phàm xuống xe, Bôn Bôn ngoái nhìn rồi chạy tới, vừa sủa vừa nhảy bổ lên người cậu.
“Mẹ nó chứ không coi cha dượng đây ra gì,” Đại Pháo nói, “Cho ăn ngon mặc đẹp ngày ngày đi dạo, đi đâu cũng dẫn theo, vậy mà vẫn không bằng cha ruột cho mày ăn vài cái bánh bao trong hẻm.”
“Thỉnh thoảng còn cho ăn bò nấu tương nữa đấy,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Về sau sợ nó rụng lông nên mới không cho ăn nữa.”
Cả đám đậu xe xong vào nhà, sếp Giang đang ngồi ở phòng khách, vừa thấy cả bọn, ông liền đứng dậy: “Nhanh quá nhỉ, chuyến này thế nào?”
“Vui lắm ạ!” Đổng Côn nói, “Lớn bằng này rồi, đây là lần đầu tiên bọn cháu chơi hoành tráng như vậy, ăn uống vui chơi toàn là đỉnh cao.”
“Ngồi nghỉ một lát trước đi, sắp ăn cơm rồi,” Sếp Giang cười, bắt đầu đun nước chuẩn bị pha trà, “Chơi vui thì hè lại tới chơi, thời gian nghỉ hè, đi bên khu trượt tuyết cũng có nhiều trò vui lắm, còn có thể qua khu thác nước ở vài hôm chơi trò dưới nước.”
Nói tới chơi, mấy người kia hào hứng hẳn lên, hỏi han đủ thứ, Lưu Bàn còn lấy điện thoại ra bắt đầu tìm ảnh mấy danh lam thắng cảnh.
“Chiều bố ra ngoài à?” Giang Khoát ngồi bên cạnh, hỏi sếp Giang.
“Ừ, qua bên khu thác Thiên Đỉnh,” Sếp Giang nói, “Khá là gấp, nếu mai mà đi thì bố đã có thể đưa mấy bạn của con về rồi.”
“Bố qua đó làm gì vậy? Chẳng phải đã sắp xếp xong rồi sao?” Giang Khoát hỏi, bình thường cậu vốn không hỏi chuyện mấy dự án đó của sếp Giang, nhưng lúc này ngồi ngay bên cạnh, thực sự cũng chẳng tìm được gì để nói.
“Khu vườn chè có chút vấn đề.” Sếp Giang nói.
Thác Thiên Đỉnh cách đường lộ khá xa, đi cả một chặng đường xa như vậy vào đó chỉ để chơi mỗi cái thác với mấy hạng mục xung quanh thì khó mà thu hút được nhiều người. Vậy nên sếp Giang mua khu đất ở vị trí giữa, định làm trang trại nghỉ dưỡng sinh thái quy mô lớn, nối liền với khu kia thành một dải.
Dự án này không quá lớn, nhưng sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của khu thác.
“Ồ.” Giang Khoát đáp, sau đó không nói gì nữa.
Đoàn Phi Phàm ngồi dựa bên cạnh, một tai nghe mọi người tán gẫu, một tai nghe sếp Giang với Giang Khoát nói chuyện, nghe đến đoạn Giang Khoát “Ồ” xong là kết bài luôn, cậu cũng muốn thở dài thay cho sếp Giang.
Chắc ông ấy cũng thấy con trai mình khó khăn lắm mới quan tâm một chút đến chuyện dự án làm ăn, vậy mà kết quả là nó chỉ làm mỗi cái mở bài.
“Khu đất đó ban đầu lúc Tiểu Tần qua nói chuyện thì là của bên thôn Thượng Gia,” Sếp Giang vẫn không bỏ cuộc, tự mình tiếp tục đề tài, “Giờ thôn Đại Tân gần đó đứng ra bảo ngọn núi đó một nửa là của bên họ, không được động đến đất của bọn họ.”
“Trước hết không nói chuyện hồi đầu thế nào,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Hiện tại xem ra cũng không động đến được, phải thêm tiền thì mới động đến được phải không?”
“Đúng.” Sếp Giang cười tít mắt gật đầu, “Phải cùng một giá với bên thôn Thượng Gia, đưa tiền thì bị thiệt, không đưa tiền cũng thiệt, đất vẫn còn chưa đủ, thôn Thượng Gia bên này cũng không chịu hoàn tiền, căng thẳng với bọn họ thì sau này cũng khó làm ăn.”
“Không phải mạn phía Nam cũng có núi sao, hồi đầu chê xa không chịu bên đó, cái chính là do không có đường đi,” Giang Khoát nói, “Giờ lấy bên đó cũng không cần nhiều tiền lắm, bên thôn Thượng Gia không chịu hoàn tiền thì bảo bọn họ xuất tiền làm đường dẫn qua, nối vào khu Nam. Khỏi cần đất bên thôn Đại Tân nữa, Thiên Đỉnh với khu Nam với bên đây làm vườn sinh thái là được rồi.”
“Không giành lại một nửa chỗ đất kia bên thôn Đại Tân sao? Tiền vẫn còn đang lỗ đó.” Sếp Giang cười hỏi.
“Để lộ kế hoạch này ra một chút là có thể giành được rồi.” Giang Khoát nói, “Bên đó có nửa quả núi, chỉ có vài nông gia nhạc, sau này cũng rất khó phát triển.”
Sếp Giang bật cười, hồi lâu sau mới vỗ vỗ vai Giang Khoát: “Cũng không phải là hoàn toàn ngốc.”
Giang Khoát lườm ông một cái, rồi cầm tách trà lên uống một ngụm: “Con nói bừa vậy thôi, cụ thể mọi chuyện thế nào, con còn chẳng biết.”
“Ăn cơm thôi!” Dì Lưu cất tiếng gọi từ trong phòng ăn.
“Liễu Liễu đâu rồi?” Giang Khoát đứng dậy.
“Đang bận trong phòng làm việc của nó rồi,” Mẹ cậu bảo, “Ăn cơm khỏi kêu nó.”
“Dạ.” Giang Khoát vẫy tay, “Chúng ta ăn nào.”
Lúc mọi người đứng dậy đi qua phòng ăn, Giang Khoát quay lại nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm mỉm cười.
“Miệng cậu,” Giang Khoát khẽ hỏi, “Còn đau không?”
“Không có cảm giác gì.” Đoàn Phi Phàm cũng hạ giọng.
*
Bàn ăn hôm nay cũng giống như hôm mọi người tới, cực kỳ thịnh soạn, sếp Giang lại còn lấy rượu ngon của ông ra, bảo mọi người cùng nếm thử.
“Đoàn Phi Phàm, miệng của cháu ấy,” Sếp Giang nói, “Là bị nhiệt hả?”
“Bị va ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Va vào lan can đấy ạ,” Đinh Triết nói, không nhịn được cười, “Không được thấy cảnh đó, đúng là hơi uổng.”
Sếp Giang bật cười: “Không ảnh hưởng việc uống rượu chứ?”
“Không sao ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ăn uống đều không ảnh hưởng.”
“Nào,” Sếp Giang nâng ly, “Buổi chiều chú có việc phải đi một chuyến, tối nay không ở nhà với mấy đứa được, trưa nay chúng ta vui vẻ một bữa nào.”
“Cảm ơn sếp Giang.” Cả đám cùng hét lên.
“Phi Phàm à,” Mẹ Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Khi nào về nhà, cháu gửi thêm ít bò nấu tương qua nhé, mấy người bạn của dì muốn nếm thử.”
“Dạ được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cần bao nhiêu, tới lúc đó dì cứ bảo Giang Khoát báo cho cháu là được.”
“Bạn của mẹ thì không giảm giá đâu đó,” Giang Khoát nói, “Bán giá thường.”
“Không cần giảm giá,” Mẹ cậu xua tay, “Người khác mua thế nào thì cứ mua như vậy.”
“Bình thường cũng có giảm giá một ít đấy ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Thật thà ghê,” Giang Khoát nói, “Xem thử cần mua bao nhiêu đã, nếu mua không nhiều thì lần này bán nguyên giá, lần sau mua tiếp thì giảm giá, ưu đãi độc quyền giành cho khách hàng thân thiết.”
Đoàn Phi Phàm cười nhìn cậu: “Ừ.”
Vết thương trên miệng kỳ thực vẫn chưa khỏi hẳn, trên đường đi lại bị thương thêm lần nữa, vậy nên lúc ăn cơm, để tránh tướng ăn khó coi, Đoàn Phi Phàm cũng không ăn nhiều.
Ăn xong cơm, mọi người di chuyển sang phòng trà phơi nắng tán gẫu, Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại đi ra một góc.
Hiện tại đang là thời điểm bò nấu tương tiêu thụ đắt hàng nhất, mấy hôm nữa là Tết rồi, cậu phải nói ngay với Đoàn Lăng, bảo chị ấy xem có đủ hàng không, không đủ thì còn phải làm ngay thêm một ít.
Nếu là người khác hỏi, cậu sẽ từ chối thẳng thừng, nhưng phu nhân sếp Giang hỏi thì dù có phải thịt ngay một con bò cũng phải làm cho ra.
Điện thoại Đoàn Lăng kêu hồi lâu mà vẫn không ai nghe máy.
Đoàn Phi Phàm xem lại thời gian, hôm nay là Chủ nhật, Đoàn Lăng được nghỉ, buổi trưa chị ấy cũng không có thói quen ngủ trưa.
Cậu lại gọi lần nữa.
Chuông reo tới lúc sắp tự động cúp máy thì bên kia Đoàn Lăng nghe máy, giọng nghe rất gắt gỏng: “A lô!”
“Gì vậy trời?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt.
“Em hả?” Đoàn Lăng xem ra không nhìn điện thoại đã nghe máy luôn, “Sao vậy? Chẳng phải mai em mới về sao?”
“Ừ, em muốn nhờ chị xem thử giúp em …” Đoàn Phi Phàm nghe thấy tiếng ầm ĩ ở đầu bên kia, “Chị đang ở Ngưu Tam Đao hả? Hay là ở ngoài?”
“Ngưu Tam Đao đó,” Đoàn Lăng nói, “Đang loạn cào cào lên đây.”
“Lại cãi nhau với nhà lão Trương hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không,” Đoàn Lăng nói, “Lão Trương đang cãi nhau với bên quản lý chợ.”
“…Làm sao thế?” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Chẳng biết lão ta nghe ngóng được tin tức ở đâu,” Đoàn Lăng nói, “Bảo là sang năm chợ sẽ bị di dời.”
“Cái gì?” Đoàn Phi Phàm không tin vào tai mình.
[HẾT CHƯƠNG 65]
- -----oOo------