Tâm Quân Gia Quá Hắc

Chương 1


trước sau



Edit: Cực Phẩm

01

Đường Ly ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ tranh trong phòng giam, trong lòng vô cùng vô cùng uỷ khuất.

Hắn đúng là oan uổng, lần đầu rời khỏi Đường môn, nhất thanh nhị bạch (rõ ràng), nghĩ sẽ lưu lạc xông xáo giang hồ, ai biết được mấy ngày trước lại gặp được một vị tiền bối Đường môn, hai người trò chuyện ăn ý, cùng ăn cùng ở mấy ngày, sau đó tiền bối Đường môn nhận nhiệm vụ nên phải đi trước.

Mà Đường Ly cũng không biết là lỡ tay cầm nhầm, không biết có nguyên nhân gì khác không, nói chung khi ra khỏi thành thì mới phát hiện văn điệp thông quan không biết tại sao lại biến thành của tiền bối Đường môn kia.

Binh sĩ thiên sách (một chức vụ trong quân) ở cửa thành kiểm tra sau đó nhìn lướt qua văn điệp, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Ly: Can đảm của ngươi không nhỏ đâu.

Đường Ly vô tội nháy nhát mắt: Hả?

Binh sĩ thiên sách: Người đâu! Bắt hắn lại!

Đường Ly còn chưa kịp phản ứng đã bị một đám thiên sách vây quanh đè lên, trong hỗn loạn ngẫu nhiên thoáng nhìn cái tên trong lệnh truy nã treo trên tường, cư nhiên chính là tiền bối kết bạn mấy ngày trước.

Đường Ly hô to: Chờ một chút! Ta bị oan! Ta cầm nhầm…

Sau đó đã bị một sống đao đập ngất.

02

Đường Ly ngồi chồm hổm cả ngày trong ngục, ngoại trừ một ngục tốt chuyên đưa cơm đưa nước thì chưa thấy người nào khác, ngục tốt này cứ một mực làm như câm điếc, hỏi cái gì cũng không phản ứng lại.

Đang lúc Đường Ly tuyệt vọng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Đường Ly vịn cửa lao nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một tướng lĩnh thiên sách trẻ tuổi được một đám ngục tốt văn thư vây quanh như chúng tinh củng nguyệt [1] đi tới.

[1] Chúng tinh củng nguyệt: một đám sao vây quanh mặt trăng.

Đường Ly vội vàng lắc cửa lao hô to: Quân gia! Ta bị oan ta bị oan!

Thiên sách đó mặc một bộ ngân giáp hồng bào, ánh mắt lạnh như sương, dưới ánh trăng u tối lờ mờ như phát ra ánh sáng, khi đảo qua Đường Ly thì khiến lòng hắn run lên, không hiểu tại sao rùng mình một cái.

Thiên sách chuyển hướng qua Đường Ly: Hử?

Đường Ly ngẩn ra, thận trọng nói: Ta bị oan, ta cầm nhầm văn điệp thông quan của người khác nên mới bị bắt đến đây.

Thiên sách diện vô biểu tình: Oan uổng?

Đường Ly điên cuồng gật đầu: Đúng đúng!

Thiên sách nhìn hắn chằm chằm một chút, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt khiến Đường Ly cảm thấy hơi sởn tóc gáy: Ý ngươi nói là thiên sách phủ của ta hành sự bất lực, đảo lộn đen trắng, tuẫn tư vũ tệ (thiên vị việc riêng), tham tang uổng pháp (ăn hối lộ trái pháp luật), bắt nhầm người?

Ngay tức khắc, văn thư bên cạnh hắn cúi đầu nhanh chóng ghi chép lại trên tiểu bản bản (tập sách).

Đường Ly lắc đầu liên tục: Ta không nói mấy điều phía trước, chỉ nói là bắt nhầm người thôi…

Mặt thiên sách lạnh băng: Ngươi không nói, nhưng ý ngươi chính là thế.

Đường Ly ủy khuất: Thật không có mà!

Thiên sách híp một cái mắt: Bịa đặt phỉ báng thiên sách phủ, tội thêm một bậc.

Đường Ly ngây ngẩn cả người: … Ta thao?

Thiên sách cười nhạt: Ta thao? Ô ngôn uế ngữ nhục mạ thống lĩnh thiên sách, tội lại thêm một bậc.

Văn thư lại cười hì hì bắt đầu ghi ghi chép chép.

Đường Ly tan vỡ nắm tay vịn cửa lao lay động mạnh hơn, ủy ủy khuất khuất

nói: Tại sao ngươi lại như vậy? Ta không chửi, chỉ là có thêm ngữ khí từ [2] thôi, không lẽ bình thường anh không nói à…

[2] Ngữ khí từ: hư từ, đặt cuối câu biểu thị các loại giọng nói, như là sao, đâu, nữa, nha…

Thiên sách giơ tay lên sờ sờ tay Đường Ly đang cầm tay vịn: Dâm loạn thống lĩnh thiên sách, tội tăng ba bậc.

Văn thư thâm dĩ vi nhiên (âm thầm đồng ý), vừa gật đầu vừa ghi.

Đường Ly ngốc lăng, yên lặng rụt tay về lùi đến góc nhà giam: …

Mẹ nó, thiên sách này có vấn đề! Rất có vấn đề!

03

Tuy rằng Đường Ly không dám nói tiếp nữa, nhưng dường như thiên sách này không chịu buông tha hắn, đứng ngoài cửa lao, ôm nghi như có điều suy nghĩ vuốt cằm.

Bên cạnh, một sư gia chân chó (nịnh nọt) tiến tới: Lý thống lĩnh, tại hạ thấy tên giang dương đại đạo này rất giảo hoạt, lúc thì kêu oan, lúc thì nói xấu thiên sách phủ, lúc sau lại còn động tay động chân với thống lĩnh ngài, hiển nhiên là không hề có lòng ăn năn, không thể không đề phòng.

Thiên sách gật đầu: Ngươi nói đúng.

Mà giang dương đại đạo nguy hiểm Đường Ly, đang cuộn tròn ở góc nhà giam, ủy khuất đạp cỏ.

Ngục tốt cũng hát đệm theo: Nghe nói tên giang dương đại đạo này có thể phi thiên độn địa, ẩn thân tiềm hành (tiềm hành: đi trong lòng nước), xuyên tường nhập thất (thất: phòng), vô ác bất tác (không chuyện ác nào không làm), tiểu nhân rất sợ hắn chạy.

Thiên sách tán thưởng vỗ tay: Người đâu!

Đường Ly sợ đến giật mình một cái, còn tưởng là muốn lôi ra ngoài chém.

Vẻ mặt thiên sách uy nghiêm: Giải đến thiên sách phủ, để ta tự mình trông giữ.

Đường Ly thở phào một cái, nhưng mới vừa chống lại ánh mắt như chim ưng của thiên sách, lại cảm thấy hình như không tốt lắm, vội hỏi: Ta ở lại nơi này được không?

Thiên sách: Làm càn.

Đường Ly: Được được được, ta làm càn ta làm càn.

Thiên sách: Mục vô pháp kỷ [3], tội tăng…

[3] Mục vô pháp kỷ: không đem luật pháp quốc gia để vào mắt. Hình dung làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên.

Đường Ly: Đừng tăng nữa! Muốn giết muốn chém tất cả đều nghe theo ngươi được chưa!

Thiên sách lãnh khốc nhìn hắn, đột nhiên làm một cái tự giới thiệu: Ta là Lý Hâm Ngô.

Đường Ly kỳ quái: A, ta là Đường Ly.

Thiên sách cười nhạt: Ta không hỏi ngươi, người đâu, giải đi.

Đường Ly bi phẫn đạp cỏ.

~*~

Hình bonus (Lấy từ Weibo tác giả)

~*~

Anh công thật vô sỉ =]]

Thiên sách là một chức vụ trong quân, mình đã tra nhưng thấy nhiều chức vụ có chữ thiên sách quá nên thôi mọi người cứ chiếu theo đây là tiểu thuyết đồng nhân Kiếm Tam và thiên sách là một môn phái trong Kiếm Tam hen~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện